Sẽ không còn nữa những nụ hôn bất tận, những cái ôm siết chặt, những cái nắm tay, tất cả sẽ chấm dứt. Em sẽ cất chúng vào một ngăn kỷ niệm. Anh sẽ là kỷ niệm.
Sáng chủ nhật nhàn rỗi, miên man trôi theo những bản tình ca của Tấn Minh, thấy lòng mình nhẹ nhàng. Giá như có người đàn ông nào có thể yêu em chân thành đến vậy. Mỗi bản tình ca là một lời tâm sự của người đó với người con gái mình yêu. Người con gái nào nghe được lời nói đó chắc cũng cảm thấy ấm lòng.
Tình yêu có lẽ là thứ xa xỉ nhất trong cuộc sống này, thứ không bao giờ có thể có được dù cố gắng đến mấy, không thể mua được dù nhiều tiền, là thứ xa xỉ với bản thân em, một người con gái quá bình thường để có được tình yêu chân thành từ anh. Dù đã cố gắng để lại gần anh hơn, cố để anh biết tình cảm của mình, nhưng trái tim anh đã đóng băng vì một ai đó từng làm anh đau lòng, người xuất hiện trước em.
Anh chỉ đến lúc anh cần, chỉ liên lạc lúc anh thích, chỉ đi chơi cùng em lúc anh trống trải. Em không khác gì một kẻ thế chỗ đáng thương và đáng trách. Đáng thương vì mỗi lúc anh cần em luôn chạy đến, đáng trách vì em biết rõ tình cảm dành cho em như thế nào nhưng vẫn không kìm chế được tình cảm của mình, để vẫn chạy đến bên anh như một con bé ngốc nghếch không hiểu chuyện.
Tình cảm đến với mình quá nhanh chóng, để rồi cũng ra đi như cách nó đến, không đau đớn, không dằn vặt, không một lời trách móc. Anh đã dùng sự im lặng và khoảng cách xa nhau để giết dần tình cảm trong em. Cuộc gặp giãn dần, tin nhắn ít dần, thời gian bên nhau ngắn lại và thưa hơn, lý do anh bận.
Em tin và chắc đó chỉ là cái cớ để không phải gặp em, phải không anh? Có chăng là anh đang dành thời gian cho người con gái khác? Đó là lựa chọn của anh, em không có mặt trong số những lựa chọn đó âu cũng là chuyện dễ hiểu phải không anh? Em cũng không muốn anh vẫn tươi cười và đi cùng em, còn sau lưng anh lại mỉm cười và nắm tay người con gái khác. Thế quả thật không công bằng cho cả cô ấy và em. Em cũng không biết tại sao và từ bao giờ lại có thể bình tâm đến vậy trước sự chia ly anh ạ.
Em không còn đau lòng và rơi nước mắt quá nhiều khi người em quan tâm hờ hững hay không trả lời những dòng mail em viết. Em coi đó là một thực tế mà mình phải đối mặt hàng giờ, hàng ngày. Em tập coi đó là một chuyện bình thường. Giờ không có anh, em vẫn cười nhưng là một nụ cười khác. Em cười để quên đi mình đang buồn. Em tập cuộc sống một mình không có anh.
Em sẽ dành thời gian cho những người yêu em chân thành và không mất thời gian đuổi theo anh, đuổi theo một thứ tình cảm không có thực. Em sẽ cố gắng yêu và dành cho anh ấy tình cảm chân thành. Có lẽ rất khó nhưng không phải là không làm được. Dù đó không phải là tình yêu nhưng ít nhất bên anh ấy em sẽ được chăm sóc và che chở, được yêu thương và trân trọng.
Anh ấy nâng niu và quan tâm đến từng suy nghĩ, từng cái thở dài mệt mỏi, từng câu chuyện phiền phức của em, anh ấy yêu em chân thành, dù anh ấy còn lâu mới bằng anh của em. Anh ấy không giỏi, không tháo vát, không thông minh, cũng không cao bằng anh. Bờ vai không rộng bằng anh nhưng có lẽ nó vẫn đủ để em có thể dựa vào mỗi khi mệt mỏi.
Giọng nói anh ấy không ấm áp như của anh nhưng giọng nói đó luôn thường trực bên em, hỏi han mỗi khi em mệt mỏi và buồn chán, an ủi mỗi khi em thất vọng và muốn bỏ cuộc. Em chưa hiểu hết cuộc sống và những phức tạp mà nó mang lại, nhưng em biết cần một người như thế để tồn tại trong cuộc sống này.
Em sẽ chết mòn nếu tiếp tục sống trong tình yêu với anh, tự ru ngủ mình bằng những tình cảm còn lại của anh sau những cuộc tình có lẽ đã khiến anh mệt mỏi. Em sẽ héo hon nếu tiếp tục đợi chờ đến mòn mỏi chút quan tâm, chia sẻ, cũng như tình yêu của anh. Vì anh đâu có yêu em.
Anh tìm đến em như tìm đến một nhu cầu có ai đó bên cạnh khi buồn, để khỏa lấp nỗi trống vắng ngoài công việc, em đâu có là gì sau những thứ đó. Bên anh em thấy mình chẳng còn tìm được giá trị bản thân. Em không xinh, không tài giỏi, không nổi bật nhưng vẫn tin mình là người con gái tốt, xứng đáng nhận được nhiều hơn sự lạnh lùng của anh.
Em đã cố không yêu, đã tự dặn bản thân không được dành tình cảm cho anh, vì em biết sẽ có hôm nay, em phải tổn thương vì sự vô tâm đó. Mình dừng lại đi anh. Sẽ không còn những buổi đi chơi bất tận nữa, không còn Bờ Hồ, không còn kem Tràng Tiền, không còn bữa ốc Ngọc Khánh, không còn công viên ghế đá, tất cả sẽ kết thúc, như em vẫn nghĩ và anh mong muốn.
Sẽ không còn nữa những nụ hôn bất tận, những cái ôm siết chặt, những cái nắm tay, tất cả sẽ chấm dứt. Em sẽ cất chúng vào một ngăn kỷ niệm. Anh sẽ là kỷ niệm. Liệu em có làm vậy được không anh? Em có đủ dũng khí và quyết tâm để làm được điều đó không? Vì em đã quá yêu anh rồi.
Em sẽ đứng dậy sau nỗi buồn, có thấm gì đâu so với nỗi đau những người xung quanh em đang phải chịu đựng. Anh, có lẽ từng có ý nghĩa trong một khoảnh khắc nào đó, vì anh cho em biết em cần anh và anh cũng cần có em, nhưng đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua.
Có đáng không nếu em bỏ ra thời gian để nghĩ và buồn vì anh, người đàn ông vô tâm của em? Thời gian đó em sẽ phải dành một chút để nghĩ cho anh ấy, cho gia đình em, cho những người kém may mắn hơn em, nghĩ cách yêu thương và giúp đỡ họ. Có lẽ còn ý nghĩa hơn là dằn vặt và nghĩ xem anh đang nghĩ gì và tại sao anh lại hành động như vậy.
"Tạm biệt". Câu nói em chưa bao giờ muốn nói với anh. Em đã nghĩ mình có thể đi với nhau một đoạn đường xa hơn. Vậy mà ngắn ngủi quá. Có lẽ mình không có duyên phận, chỉ là hai người vô tình gặp nhau và đi cùng trên một đoạn đường.
Theo : truongton.net
Những tâm sự tình yêu, Trang wap đọc tâm sự tình yêu, Góc tâm sự, góc tình yêu cho mọi lứa tuổi.Tâm sự tình yêu là những tâm sự của các bạn về những khúc mắc trong tình cảm. Chuyên mục Tâm sự ghi nhận & chia sẻ tâm tư, tình cảm của mọi người, đặc biệt là các vấn đề liên quan tình yêu, hôn nhân & gia đình. Lắng nghe và chia sẻ những tâm sự về tình yêu, những khúc mắc trong chuyện tình cảm đôi lứa - Tâm sự tình yêu
Tai Game iBet88 - Game Danh Bai iBet88 Online