XtGem Forum catalog

- Post by : TaoGames

Truyện Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em


Diệp Hân cũng thấy cái chân dịu lại rồi, không còn đau nữa, nên cũng nín khóc, chỉ còn lại mấy tiếng hức hức dư âm, nhìn Lập Khiêm dịu dàng xoa chân cho nhỏ.Cảm giác tình cảm của hai đứa lúc này vẫn giống như ngày xưa, khi nhỏ có chuyện, Lập Khiêm đều dịu dàng đến giúp nhỏ. Sau đó mau kem để dỗ dành nhỏ, làm theo bất cứ yêu cầu ngốc ghếch của nhỏ.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhỏ buộc miệng nói:

– Mình muốn ăn kem.

– Ừ ….- Lập Khiêm chỉ nói vậy rồi đứng dậy đi mua kem cho nhỏ.

Lát sau trở về với hai cây kem trên tay, mặt đổ mồ hôi vì sợ kem chảy hết nên phải chạy, cười tươi đưa cây kem cho nhỏ nói:

– Không chảy giọt nào.

Y như lúc trước, cứ như một thói quen vậy, từ hành động đến câu nói, chưa hề thay đổi. Diệp Hân cảm động cầm cây kem lên ăn ngoan lành.

Khoan đã! Chẳng phải những lúc như vầy, tên này đều chìu theo ý nhỏ hay sao. Haha, cơ hội, cơ hội đến rồi…..trả thù thôi.
– Không vui….chán quá hà, ngồi một chỗ chán quá, chân lại đau nữa – Nhỏ giả vờ phụng phịu nói rồi đá đá cái chân đau cố để lộ bộ mặc đau đớn.

– Vậy giờ Hân muốn làm sao đây ?

– Chơi trò chơi đi – Nhỏ cười tươi đáp khi thấy Lập Khiêm mắc bẫy.

Sau đó nhỏ vừa ôm bụng cười ngoặc nghẽo bảo:

– Làm giống con kia, con kia kìa….

– Con này, con này đi…..

NHỏ chỉ con nào, Lập Khiêm phải bắt chước hành động của con đó, nhỏ cười ra cả nước mắt trước điệu bổ của Lập Khiêm.
Ở phía xa, anh quay phim và mọi người lên tiếng với đạo diễn.
– Anh mà không cho em cười, em chết vì nhịn mất thôi.

Diệp Hân trở về nhà với tâm trạng cực kì sảng khoái vì hôm nay đã hành hạ Lập Khiêm một trận ra trò, tắm rửa thay đồ xong, nhỏ hí hửng cầm điện thoại lên gọi cho nhỏ Hằng rồi oang oang khoe chiến tích vĩ đại của mình. Nhỏ Hằng nghe xong cũng ôm bụng cười rồi hỏi Diệp Hân:

– Bà có quay phim lại không?

– Quay phim? Hả….Huhu….Tui quên mất rồi – Nhỏ giật mình phát hiện ra mãi lo cười mà quên mất quay lại mấy cái cảnh có một không hai này để còn uy hiếp Lập Khiêm. Nhỏ thở dài tiếc đứt ruột tự trách bản thân sao mà đần đến thế.

Nhưng suy đi nghĩ lại, nhỏ tự bào chữa cho cái sự đần của mình:” Haiz, tại vì bản thân mình quá tốt bụng, muốn làm người xấu, nhưng lương tâm không cho phép, không có bụng hại người nên mới thế”

– Hả, chuyện vui như thế mà bà có thể quên được à, đúng là đầu heo mà – Nhỏ Hằng bĩu môi mắng.

– Này…bà muốn ăn đập à – Nhỏ gắt lên trong điện thoại.

– Được rồi, tui tốt bụng gọi qua đây để nhắc bà làm bài tập toán của duyệt tuyệt sư thái, nếu không coi chừng chết nữa đó – Nhỏ Hằng cười hì hì đánh trống lãng đáp.

– Hả – Nhỏ há hốc miệng hoảng hốt kêu lên – Cô có dặn bài về nhà sao?

– Hồn vía bà để đâu vậy, chẳng phải hôm đó cô viết lên bảng bài tập về nhà phải giải hay sao – Nhỏ Hằng ngạc nhiên hỏi lại.

Tuy bình thường đầu óc nhỏ không được thông minh cho lắm, nhưng ông bà ta có câu” cần cù bù thông mình” mà, vì vậy đi học trên lớp nhỏ cũng cố tỏ ra rất chuyên chú, tuy lười làm bài tập, nhưng ít nhất nhỏ cũng liếc sơ vào bài rồi ngồi làm dù 70% là sai bét. Vả lại, bài tập của duyệt tuyệt sư thái càng phải làm đầy đủ, nhỏ luôn luôn dỏng tai nghe cô dặn dò, ấy vậy mà nhỏ lại không để ý, chứng tỏ tinh thần nhỏ bị sa sút nghiêm trọng. Mà lí do bị sa sút chẳng có nguyên nhân nào khác ngoài cái chương trình chết tiệt và cái tên chết bầm kia.

– Nghe cô nói là, bài tập lần này, rất có thể cô sẽ lấy làm điểm kiểm tra 1 tiết đó – Nhỏ Hằng bèn phán thêm một câu khiến nhỏ toát mồ hôi hột. Toàn thân vã mồ hôi lạnh toát.

Nhớ lúc trước, nhờ Hiểu Huy cho nên nhỏ lấy điểm số bài tập về nhà bù qua sớt lại cho điểm thi nên miễn cưỡng không bị rớt. Với lại chương trình lớp 9 cũng không khó bằng chương trình lớp 10. Bây giờ không có Hiểu Huy bên cạnh….nghĩ đến mà nhỏ thấy lòng buồn vô hạn.

Giở bài tập ra nhìn mấy bài toán mà nhỏ Hằng nói ra, đọc qua một lượt, Diệp Hân ngửa mặt lên trời khóc ròng ròng. Nhỏ biết mấy bài toán này, nhưng có không biết nhỏ nên ngoảnh mặt quay lưng với nhỏ, làm sao nhỏ giải ra được, khó quá đi mất. Nhỏ uất ức nghĩ:

“Tại sao môn toán khó như vậy, nào là hình học, nào là đại số….lại rơi vào đúng ngay duyệt tuyệt sư thái của toàn trường dạy cho nhỏ mới chết chứ.

Lần trước là đại số, nhỏ phải lừa Lập Khiêm để hắn ta giải cho nhỏ, lần này là hình học. Ôi nhỏ điên mất thôi, bây giờ phải nghĩ cách lừa tên Lập Khiêm này lần nữa để mà nhờ hắn giải bài giùm nhỏ thôi. Chứ nếu không, bà cô mà hứng lên chấm thành điểm kiểm tra 1 tiết thì cái khả năng 70% là sai bét nhè đó sẽ giết chết nhỏ mất.”

Vội vã chào nhỏ Hằng , Diệp Hân thu lại tập vở lếch thân qua nhà Lập Khiêm.

– Con chào cô chú – Nhỏ cười tươi chào hỏi ba mẹ lập Khiêm, dù ghét tên này thì nhỏ vẫn vô cùng quý mên ba mẹ hắn. Hai người là những người tốt bụng và dễ thương.

– Con qua tìm thằng Khiêm hả ?- Mẹ Lập Khiêm nhẹ nhàng hỏi.

– Dạ .

– Nó ở trên lầu đó, con lên đó tìm nó.

– Dạ.

Vậy là Diệp Hân hí hửng chạy lên lầu tìm Lập Khiêm. Đến trước cửa phòng, nhỏ cố tình dừng chân giả bộ chân vẫn còn đau đi vào hòng tìm chút xót thương của tên này mà đồng ý làm bài giúp nhỏ.

Nhỏ lịch sự gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Chờ hoài không được, nhỏ bực tức mở cửa xông thẳng vào phòng lập Khiêm, nhưng phòng không có ai cả. Làm uổng công nhỏ gõ cửa nãy giờ.

Nhỏ đoán chừng Lập Khiêm đã đi tắm, nên chạy đến máy tính ngồi chơi điện tử để đỡ buồn chán vì chờ đợi.
máy nhanh chóng mở lên thì trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh của nhỏ. Diệp hân ngây người nhìn chính mình trong màn hình vi tính. Tấm hình này là cảnh nhỏ cùng con voi trong sở thú chơi đùa, nhỏ cười tươi vui vẻ đút thức ăn cho con voi ăn. Diệp Hân không ngờ mình bị chụp hình lúc nào không hay biết. Nhỏ bèn lục lọi máy tính, từng tấm hình của nhỏ hiện ra trước màn hình. Không chỉ là hình hai đứa đi chơi gần đây, mà còn hình lúc hai đứa còn chơi thân, cả hình lúc nhỏ và Hiểu Huy quen nhau.

Dù biết Lập Khiêm rất thích chụp hình, nhưng trước đến giờ cậu chỉ thích hình cảnh mà thôi. Rất hiếm khi chụp hình người. Vậy mà trong đây toàn là hình của nhỏ, vui có , buồn có, giận dữ có …..

Màn hình nền là hình của nhỏ, màn hình chờ cũng là một loạt hình của nhỏ. Như vậy là sao chứ? Chẳng phải thông thường người ta đưa hình người mình thích lên làm màn hình nền và màn hình chờ thôi chứ. Phải chi Lập Khiêm để những bức hình xấu hổ của nhỏ thì nhỏ có thể biện minh hắn ta muốn ngắm hình giống như nhìn tranh biếm họa thấy vui, còn đằng này, những tấm hình đều rất xinh.

Trong lòng Diệp Hân dâng lên một cảm xúc kì lạ và bấn loạn. Nhỏ muốn nghĩ Lập Khiêm cũng thích nhỏ giống như nhỏ từng thích cậu ấy. Nhưng nếu Lập Khiêm thích nhỏ thì tại sao lại lấy thư nhỏ ra đọc trước lớp khiến nhỏ xấu hổ như vậy chứ.

Là vì lúc đó vô tư nên mới đọc trước lớp ? Không phải. Vì một người thông minh và trầm tĩnh như Lập Khiêm sẽ không tùy tiện lôi thư của nhỏ ra đọc như vậy.

Là vì nguyên nhân gì ?

Khi Lập Khiêm mở cửa bước vào thì thấy Diệp Hân đang ngồi trên bàn vi tính thì giật mình , có chút hốt hoảng nói:

– Sao bà có thể tự tiện vô phòng tui.

– Chứ ông tự tiện vô phòng tui thì sao? – Nhỏ nghênh mặt đốp chát lại.

– Tui khác bà. Nhìn lại bà coi, từ trên xuống dưới đều xuông đuột như thế, cứ như thằng con trai, không có chút hấp dẫn nào hết . Dù mỡ dâng miệng mào, chưa chắc mèo nhận nữa là – Lập Khiêm cười cười tự hào đã kích vào vòng một như đồng bằng không có chút gò đất nào.

Diệp Hân nghe cuống họng bị cái gì đó chặn lại, tức muốn chết nhưng nhỏ vẫn phải cố kìm chế. Nhỏ dặn mình bình tĩnh , Việt Vương Câu tiễn còn nhẫn nhục chờ đợi bao nhiêu năm, nhỏ phải chịu đựng có một chút thế này thì nhằm nhò gì.

Nhưng mà nói thật thì nhìn cái tên này sau khi tắm xong, mái tóc còn chút ẩm ướt, cả người thơm tho bước vào làm căn phòng cũng thơm tho lây, quyến rũ chết đi được, làm cái bệnh mê trai đẹp của nhỏ nổi lên. Tên này nói có lẽ không ngoa, nhỏ thật sự muốn xông vào quá đi mất.

– Xí, ông có khỏa thân trước mặt tui, tui cũng không thèm chớp mắt đâu – Nhỏ giả vờ nói, xong rồi nghĩ bụng “ Ngu sao mà chớp”.

– Có mới nói nha – Lập Khiêm bèn giễu nhỏ – Chứ tui thấy, mọi đứa con gái đều phải đề phòng, nhất là bà.

– Hứ …nói xem, tại sao phải đề phòng con gái, không phải ông tự sướng quá nhiều thành bệnh đó chứ.

– Có bà mới bị bệnh, người ta đã chứng minh, con gái đều mang trong mình máu dê hết.

– Quỷ râu xanh là mấy tên đàng ông như ông thì có, có giỏi chứng minh con gái có máu dê trong người đi.

– Được thôi – Lập Khiêm mĩm cười đắc ý đáp – Con gái luôn tự cho mình là xinh đẹp như thần tiên. Mà Thần tiên đọc ngược lại là tiền thân. Tiền thân có nghĩa là trước khỉ, mà trước khỉ tức là tuổi mùi, mà mùi chính là con dê. Mà con dê thì phải có máu dê chứ đúng không?

Diệp hân: “…”

Mắt nhỏ đang tối sầm vì tức tối khi không thể tìm được cái gì để mà đáp trả được bỗng sáng rực lên: Hehe, nhỏ còn đang tìm cách gì để cho tên này sập bẫy mà tình nguyện làm bài cho nhỏ thì tên này đã tự nguyện dâng nạp thân mình tới rồi. Thật không uổng công nhỏ nhận nhục chịu đựng từ nãy đến giờ. Nhỏ giả vờ nói:

– Thôi bỏ đi, tui đây rộng lượng không thèm chấp với ông nữa. Hôm nay đi chơi cả ngày mệt gần chết rồi, không còn sức đâu cãi nhau với ông – Nhỏ nhảy lên giường Lập Khiêm vô tư nằm xem truyện, sau đó ngẩng đầu giả bộ nói:

– Này, tui với ông chơi câu đố nữa đi, hồi nãy nghe ông nói ra câu tiền thân thì tụi lại muốn chơi nữa.
Nhưng chơi mà không đánh cược thì chẳng vui chút nào, cho nên ai thua người đó phải nghe lệnh người thắng đi.

Lập Khiêm thở dài liếc nhìn cuốn tập và cuốn sách bài tập trên bàn vi tính của mình một cái, biết tỏng ngay là cô nàng này lại chạy đến nhờ mình giải bài rồi còn làm bộ đố này đố nọ nữa. Đúng là chết rồi vẫn mang theo bệnh sĩ mà. Nhưng cuối cùng cậu cũng gật đầu đồng ý.

– Chơi thì chơi.

– Hôm nay, đi chơi sở thú, vậy tụi mình đố về con vật đi.
– Được.

– Tui đố trước….Đố ông con gấu ao ước điều gì mà không bao giờ được.

– Nó ước gì được chụp hình màu, nhưng chụp hoài mà vẫn ra trắng đen, có đúng không? – Lập Khiêm ranh mãnh đáp.

– Con chó đen người ta gọi là con chó mực. Con chó vàng, người ta gọi là con chó phèn. Con chó sanh người ta gọi là con chó đẻ. Vậy con chó đỏ, ng ta gọi là con chó gì?

– Là con chó đỏ chứ là gì – Lập Khiêm thản nhiên đáp.

– Có một ông già đi vô rừng, ổng bắt gặp một con sông sâu thật sâu, ở dưới sông bình thường toàn là cá sấu, đầy cả hồ luôn. Hỏi làm sao để ổng bơi qua được? Không có một phương tiện nào để qua đâu nhá, chỉ có nước bơi thôi.

– Sông bình thường mới có cá sấu, con sông sâu thì làm gì có, vì vậy ông ta chỉ việc bơi qua mà thôi – Lập Khiêm không hề bị lừa đáp.

Diệp hân cắn cắn môi tức tức, tại sao tên này lại thông minh đến thế chứ.

– Con voi và con kiến cưới nhau đẻ ra con gì?

– Đẻ ra bà, chứ làm gì đẻ ra được con gì – Lập Khiêm chế giễu nhỏ.

– Tại sao mắt con tôm bị lồi ra?

– Cấu tạo như vậy thì là như vậy chứ sao.

– Xí, tại nó thấy con voi với con kiến kết hôn nên ngạc nhiên đến mức mắt nó lòi ra ….hehe…tui thắng rồi.

– Bà đang sỉ nhục trí tuệ bằng vỏ nho của mình à – Lập Khiêm khinh bỏ hỏi nhỏ.

– Cái đầu giống mèo, chân giống mèo, và tai giống con mèo, nhưng không phải con mèo. Vậy là con gì?
– Hừ , là con mèo con.

– Con gì đau khổ hơn con hưu cao cổ bị đau họng.

Lập khiêm nhíu mày nghĩ ngợi một chút rồi đáp:

– Con rết bị đau chân

Diệp hân xụ mặt xuống, dù có đố đến mai, nhỏ cũng không thắng được.

– Đố cái khác đi – Nhỏ quyết định chuyển qua những câu hỏi hóc hơn.

– Được. Thích thì chìu.

– Ông có thể kể ra ba ngày liên tiếp mà không có tên là thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật hay không?

– Xì dễ òm, dó là hôm qua, hôm nay và ngày mai.

– Người chết thường nghĩ gì.

– Nghĩ thở.

– Bà đó bả chết bả bay lên trời. Hỏi bà ấy chết năm bao nhiêu tuổi và tại sao bà ấy chết?

Hehe, giỏi thì giải đi, đây là câu đố mẹo mà, chị đây nghĩ nát cả óc đó em trai, nhỏ đắc ý nhìn cái chau mày của Lập Khiêm, nhưng ngay sau đó, nhỏ thấy khóe miệng của Lập Khiêm nhếch lên thành nụ cười thì biết là tiêu rồi:

– Đáp án là: bà đó là bò đá , bò đá bả chết, bả bay là bảy ba, bà ấy chết năm bà ấy 73 tuổi đúng không?
Diệp hân tức muốn chết, thật ,uốn chạy đến bổ cái đầu tên này ra xem bên trong chứa cái gì mà thông minh như thế. Nhỏ quyết định ra một câu đố chủ chốt nữa:

– Ở một xứ nọ, có luật lệ rằng: Ai muốn diện kiến nhà vua thì phải nói một câu. Nếu câu nói thật thì sẽ bị chém đầu, còn nếu là dối thì bị treo cổ. Vậy để gặp được nhà vua của xứ đó, ta phải nói như thế nào?
Lập Khiêm nhẩm nhẩm một chút rồi ngẩng đầu nhìn nhỏ đắc ý đáp:

– Để gặp được nhà vui, người đó phải nói “tôi sẽ bị treo cổ!”.

Sau đó cậu giải thích thêm:

– Nếu như câu nói này là thật thì hắn ta sẽ bị chém đầu, nhưng nếu đem hắn ta đi chém đầu thì câu nói “tôi sẽ bị treo cổ” của hắn là dối, mà nếu vậy thì hắn sẽ bị treo cổ, mà nếu treo cổ hắn thì câu nói “tôi sẽ bị treo cổ” của hắn là thật . Vậy là thật trở thành giả, giả trở thành thật. Nhờ vậy mà gã đó gặp được nhà vua trong khi vẫn bảo toàn được tính mạng

Nhỏ thua hoàn toàn rồi, đau lòng quá đi mất, thế là nhỏ nằm úp mặt xuống nệm của Lập Khiêm để tự đau thương lấy một mình. Bài tập làm không được thì ngày mai nhỏ chết chắc.

– Dậy đi – Lập Khiêm dùng chân đá đá nhỏ mấy cái gọi.

– Nè, ông có cần đáng ghét vậy không, nằm chút mà cũng keo kiệt à.

– Vậy bà có muốn làm bài hay không? – Lập Khiêm liền hỏi lại.

Nhỏ vừa nghe xong thì ngóc đầu dậy ngay lập tức, rồi gật đầu lia lịa:

– Muốn, muốn…

– Còn không xuống làm – Lập Khiêm trừng mắt mắng.

– Tui làm thì lâu lắm, ông làm thì nhanh hơn, làm đi, rồi tui chép lại là OK.

– Người ta nói, cho người đó một con cá, chỉ nuôi được người đó một ngày. Nhưng dạy người đó câu cá, sẽ nuôi được người đó cả đời. Bây giờ tui làm bài cho bà, nhưng sau này đi thi thì sao hả? Đừng lười biếng nữa, mau đứng dậy tui dạy bà làm, nếu không thì thôi luôn đi.

Diệp hân nghe vậy đành miễn cưỡng đánh cục nhớt của bản thân ra ngồi xuống làm bài. Sau bao nhiêu lời mắng là thua óc heo thì cuối cùng nhỏ cũng làm bài xong.

Nhưng điều đáng nói là, sáng hôm sau, cô duyệt tuyệt sư thái không lấy mấy bài đó làm điểm kiểm tra 1 tiết, mà cô lại cho những đề giống y chang như vậy để làm bài kiểm tra 1 tiết.

Nhỏ nhìn mấy cái đề mà hả hê vô cùng, haha, hôm qua bị hành gần chết nên mấy bài này nhỏ có thể tự mình giải được rồi. Không 9 thì cũng phải 10 thôi. ( đừng hiểu lầm là mình viết sai số 9 và 10, mà là nhỏ đang tự giễu điểm số)

Diệp Hân cứ ngồi cười một cách đắt ý vô cùng với bài kiểm tra một tiết mà cô duyệt tuyệt sư thái đã cho. Hóa ra khi hiểu bài, thì làm cũng không khó. Hồi trước chơi cũng thường như vậy, hễ mà giúp nhỏ làm bài xong là Lập Khiêm bắt nhỏ ngồi nhìn từng bước giải của mình sau đó hỏi chỗ nào không hiểu lập tức giảng cho nhỏ ngay. Nhỏ mà học giỏi thì luôn luôn có thưởng.

Nói tới chuyện này mà thấy buồn, nhà tên này khá giả, lại chỉ có mình hắn là con, cho nên bao tiền xài không hết toàn bị nhỏ dụ khị mua bánh. Lúc đó Diệp hân còn nghĩ tên này là tên ngốc mới dễ dàng bị nhỏ dụ khị như vậy, nhưng thực tiễn trước mắt cho thấy hóa ra mình mới là con lừa.

– Này đồ quỷ, tui so sánh đáp án bà ném cho tui rồi. Chính xác hoàn toàn, không ngờ là bà ngu 3 năm khôn 1 tiết đó – Nhỏ Hằng chạy đến vỗ vai nhỏ tán thưởng.

Diệp Hân lườm bạn mình một cái thật dài rồi bĩu môi nói:

– Bà đang khen tui hay làchửi tui vậy hả? Tui hối hận đã nèm phao cứu bà rồi.

– Tất nhiên là khen rồi, haha, bạn Diệp Hân tài giỏi – Nhỏ Hằng liền quay phắt 180 độ tán thưởng nhỏ.
– Khen nữa đi, khen nữa đi – Diệp Hân nham nhở hất mặt nói.

Vốn chỉ là vui mà thôi, ai ngờ Đổng Ngọc và bạn cô ta lại nghe thấy, cô ta nhìn nhỏ khinh bỉ rồi cười mĩa nói:

– Chẳng qua chó ngáp phải ruồi mà thôi.

– Nhỏ kia nói gì hả? – Nhỏ Hằng bất bình lên tiếng hỏi, muốn đi ra đối mặt với cái kẻ đáng ghét này.
Nhưng Diệp Hân đã giữ nhỏ lại, đối với những kẻ khó ưa hách dịch này, không thể mất bình tĩnh được.
– Bạn này nói như vậy là có ý gì vậy. Xin lỗi nha, mình dốt nát, không hiểu được thành ý chó ngáp phải ruồi của bạn. Hay ý bạn muốn nói, có kẻ nào đó, vô tình lụm được thứ đã bị người ta quăng bỏ, rồi xem như là báu vật.

Nhỏ cố ý châm biếm rằng, Hiểu Huy là do nhỏ đá đi, không ngờ Đổng Ngọc lại nhặt về. Đổng Ngọc nghe Diệp Hân nói thì tím mặt tức giận nghĩ đến việc muốn làm bẽ mặt Diệp Hân trước cái tin nhỏ bị đá, ai dè đâu lại bị Diệp hân ra tay trước.

– Muốn hiểu sao cũng được, nhưng mấy cái đầu chỉ chứa sạn, bình thường bị phạt lên phạt xuống vì điểm thấp thì hôm nay chẳng khác nào cho ngáp phải ruồi, mèo mù vớ được cá ráng. Nhưng chỉ được hôm nay thôi. Làm sao có thể điểm cao hoài hoài được – Đổng Ngọc nghênh mặt cười khinh đáp.

– Tưởng mình học giỏi lắm hả, có dám đánh cá hay không. Đánh cá kỳ kiểm tra định kỳ sắp tới, ai là người cao điểm hơn – Nhỏ Hằng trước thái độ khinh người cộng sĩ nhục một cách quá đáng của Đổng Ngọc thì tức giận muốn phát hỏa, đập bàn đứng dậy hung hổ lớn tiếng nói.

Diệp Hân nghe bạn mình tuyên bố, trong lòng không khỏi kính phục, đúng là thái độ quật cường của nữ trung hào kiệt. Rất đáng được tuyên dương, nhất là dáng vẻ đập bàn đứng dậy chống nạnh chẳng khác nào Triệu Thị Trinh năm xưa, ra về nhất định phải đãi nhỏ Hằng một chầu chè mới được.

– Được quyết định vậy đi, đã đánh cá thì phải có thắng có thua. Nếu mấy người thua, phải đeo bảng trước ngực để tôi là đồ ngốc. Còn nếu tôi thua….mà làm gì có chuyện đó chứ ….- Đổng Ngọc khinh khi cười đắc ý.

– Chưa chắc đâu, đừng đắc ý vội, chưa đến phút cuối cùng, chưa biết mèo nào cắn mĩu nào đâu – Nhỏ hằng hừ mũi đáp – Nếu như bà thua, cắt đi mái tóc của bà có chịu không?

Đổng Ngọc hơi hốt hoảng một tí khi nghe nhỏ Hằng nói ta yêu cầu đánh cược của nhỏ. Mái tóc dài của nhỏ là niềm tự hào nhất. Hằng ngày nhỏ bỏ ra gần cả tiếng đồng hồ để chăm sóc mái tóc của mình, nhiều người nhìn tóc của nhỏ thì đều khen ngợi lẫn ganh tỵ, nếu phải cắt đi thì….thật là đau lòng đến biết mấy.

Nhưng theo thành tích không tệ trước giờ của nhỏ, công với lời chứng thực về trí tuệ được gọi là đầu óc ngu si tứ chi phát triển của mấy nhỏ này thì nhỏ tự tin có thể chiến thắng, không những thế, còn có thể tha hồ sỉ nhục họ. Nghĩ vậy, Đổng Ngọc gật đầu nói:

– Quyết định vậy đi. Ai không giữ lời sẽ làm con rùa rụt đầu.

– OK.

Đổng Ngọc đi rồi, Diệp Hân nhìn nhỏ Hằng với anh mắt tràn đầy kính phục, dù trước mặt có là bà Triệu Thị Trinh hay hai bà Trưng thì nhỏ vẫn bái phục đứa bạn đầy gan dạ khiêu chiến với kẻ địch của mình hơn.

– Tui tin tưởng ở bà, đừng làm sỉ nhục quốc thể, đừng để cho con nhỏ khó ưa đó đắt ý – Nhỏ Hằng vỗ vỗ vai Diệp Hân bày tỏ sự ủng hộ.

– Hả – Cằm Diệp Hân xuýt chút rớt xuống mặt bàn – Ý bà là sao?

– Thì ý tui là bà ráng học bài cho tốt để làm bài kiểm tra cho cao, chiến thắng nhỏ Đổng Ngọc khó ưa đáng ghét đó giành vinh quang về cho tụi mình – Nhỏ Hằng ôn tồn nói.

Lần này không chỉ cằm mà mắt nhỏ cũng muốn rớt xuống, tai ù đi. Nhỏ lập cập nói:

– Bà vừa nói gì?

– Tui nói là, lần này bà phải cố gắng chiến thắng nhỏ Đổng Ngọc, để nhỏ không còn đắc ý và hách dịch nữa – Nhỏ Hằng nói rõ từng chữ một với nhỏ.

Lần này bàn tay đặt trên bàn chống cằm của nhỏ trượt xuống, gương mặt suýt đập xuống bàn, ba hồn bảy vía bay xa, sau đó trở về điều khiển thân xác nhỏ đứng bật đậy rồi hét to:

– Bà nói cái gì! Người thi là tui chứ không phải bà.

– Đúng vậy – Nhỏ hằng coi như đây là điều hiển nhiên rồi gật đầu không suy nghĩ.

Diệp Hân thấy than người bủn rủn, đứng không nổi luôn nên đành ngồi xuống bàn ngây người thở dốc. Nếu như xưa nay sức khỏe nhỏ không phải vốn là tốt thì chắc chắc, sau một đợt bị tên Lập Khiêm chọc tức đến muốn học máu thì bây giờ đến lượt đứa bạn thân của nhỏ.

Hóa ra nhỏ hằng hứa là hứa thay cho nhỏ. Huhu…từ bao giờ, cả quyền tự do ngôn luận của nhỏ cũng bị bạn thân áp đặt kia chứ. Rõ ràng nhỏ ngồi đây mà nhỏ Hằng không thèm hỏi nhỏ một tiếng đã vội vàng hứa.

Đổng Ngọc tuy không phải là học sinh giỏi, nhưng cũng là học sinh khá, cũng giống như Hiểu Huy vậy đó. Nhỏ thì chỉ là một học sinh trung bình, thậm chí còn là học sinh trung bình yếu nữa, làm sao đấu lại học sinh khá đây hả trời. Đúng là chẳng khác nào châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.

Kiếp trước nhỏ nợ tên Lập Khiêm, đắt tội với nhỏ Hằng, cho nên kiếp này nhỏ phải trả nợ cho hai người này.

– Sao lại là tui, người hứa là bà mà – Nhỏ ghiến răng cô dằn cơ thịnh nộ muốn chạy đến bóp cổ nhỏ Hằng hỏi.

– Nhỏ này rõ rang là cười bà chó ngáp phải ruồi chứ có phải cười tui đâu chứ, cho nên người thi đấu với nhỏ đó là bà mới đúng – Nhỏ Hằng vô tư giải thích.

Diệp Hân khóc không ra nước mắt, tính ra nhỏ Hằng học cũng khá, nếu thi với Đổng Ngọc, chỉ cần dốc hết sức thì nhỏ Hằng cũng có thể chiến thắng. vậy mà nhỏ này lại đá qua cho nhỏ, thế có khổ không cơ chứ.

Người xưa có đã đưa ra một nói rất hay là : Bạn bè thân để làm gì, để đâm cho mình một dao. Nhỏ thấy đúng thật, đúng là nhỏ đang bị bạn thân của mình đâm cho một dao đau đớn.

– Tui không thi, tui không có cá với nhỏ đó. Bà cá thì bà thi đi – Nhỏ nhất quyết từ chối việc không lượng sức này.

– Đã muộn rồi cưng ạ. Nhỏ Đổng Ngọc sẽ không nghĩ người hứa đó do ai nói ra, mà nhỏ chỉ biết người nhỏ thi đấu chính là bà. Lời hứa đã nói ra thì khó thu hồi lại. Nếu bà không muốn phải đeo tấm bản tự xỉ vả mình là đồ ngốc thì ráng học bài đi.

** Các bạn đang đọc truyện " Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em Full " tại wWw.TaoGames.Wap.Sh

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^! **

=> Đọc nhiều hơn tại : Truyện Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em