Old school Easter eggs.

- Post by : TaoGames

Truyện Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em


Vì đã lỡ cá cược mà sức lực có hạn, cho nên Diệp Hân đành giở thủ đoạn chơi bẩn đối với Đổng Ngọc.
– Bà làm vậy làm chi, sao không nhờ Lập Khiêm dạy cho có phải hay không? Chẳng phải hôm qua ổng dạy bà làm được hết đó hay sao – Nhỏ Hằng cau mày thắc mắc khi Diệp Hân trình bày kế hoạch chiến thắng Đổng Ngọc.

- Bà thì biết gì chứ? Nước xa không thể cứu lửa gần mà. Cuối tuần làkiểm tra định kỳ rồi, mà tui đâu có thời gian để có thể thấu hiểu hết mớ kiến thức khó nhầy này đâu cơ chứ, còn bao nhiêu môn học mà. Lấy đâu ra thời gian và kiến thức để nhét vô cái đầu ngu của tui chứ hả – Nhỏ bực tức gắt lên.

Nếu không tại cái con bạn lanh chanh này thì nhỏ đâu cần phải giở thủ đoạn thế này ra chứ. Điều an ủi là, cái này người xưa gọi là kế ứng biến, cho nên Diệp Hân có thể thấy thanh thản một tí. Dù gì thì tam thập lục kế của nhỏ vẫn chưa xài hết mà.

– Giờ bà có chịu giúp tui hay không hả – Nhỏ trợn mắt nhìn nhỏ hằng đầy đe dọa.

– Giúp, tui không giúp bà thì giúp ai chứ – Nhỏ hằng biết là mình đã dồn đứa bạn vào góc chết nên nhe răng cười hề hề gật đầu đồng ý.

– Được vậy bà lo phía nhỏ chảnh chọe đó, còn tui lo phía Lập Khiêm – Diệp Hân bèn ra lệnh.

– Được, khộng thành vấn đề… – Nhỏ hằng gật đầu cái rụp.

Diệp Hân nhương nét mặt đắt ý vô cùng với kế hoạch đánh bại Đổng Ngọc . Nhỏ hằng nhìn vẻ mặt của Diệp Hân bâng khuâng nói:

– Nhưng mà làm như vậy có được hay không?

– Bà thương xót cho nhỏ đó mà không thương xót cho tui à – Diệp Hân tức giận nhìn nhỏ Hằng tức tối.

– Không phải là nhỏ đó mà là Lập Khiêm kìa – Nhỏ Hằng thở dài trả lời.

– Lập Khiêm?

– Ừ. Bà làm vậy lỡ Lập Khiêm biết thì sao hả? – Nhỏ hằng chất vấn.

– Sẽ không sao đâu mà. Bà không nói, tui không nói làm sao Lập Khiêm biết được chứ. Yên tâm…yên tâm…- Diệp hân trấn an nhỏ Hằng.

Nhỏ Hằng nghe vậy cũng yên lòng làm theo.

Ra về, Diệp Hân đứng đợi Lập Khiêm lấy xe chở mình về trước cổng trường. Chuyện là mặc dù nhỏ đã chấp nhận tiếp tục quay hình chương trình hẹn hò cùng thần tượng. Nhưng mà mẹ nhỏ vẫn kiên quyết phán rằng:

– Để phòng trường họp nhỏ giở chứng bất tử không chịu quay tiếp, lúc đó lại phải bồi thường hợp đồng nên cần để dành tiền ngay lúc này. Cho nên ngoài việc cắt giảm sinh hoạt phí, nhỏ không được đi xe đạp cũng như xe buýt, mà phải đi bộ đến trường xem như là vận động .

Mà nói đến cái vụ vận động này cũng là do tên Lập Khiêm này bày trò. Hắn ta sáng nào cũng đánh thức bắt nhỏ dậy sớm tập thể dục, mẹ nhỏ cũng đồng ý vì như vậy rất tốt cho sức khỏe. Nhưng bắt đầu từ tuần trước, nhỏ phản kháng việc tập thể dục bằng cách khóa cửa phòng tắt điện thoại, vậy là có thể an tâm ngủ ngon lành, chỉ có điều không ngờ nó trở thành một lí do để mẹ bắt nhỏ đi bộ đến trường.

Đi bộ thì phải thức dậy sớm, và phải đi hơn 10 phút mới tới nơi, đó là nhỏ đi đường tắt ngang qua sân nhà người ta để đến trường. Chứ nếu đi đường chính, e là rã cặp giò quá. Nhưng đi đường tắt cũng có cái hại người lắm, đó là gặp phải con chó hung dữ của chủ nhà được thả ra cho đi chơi, chưa kịp cột lại thì không khéo bị nó đớp một cái là tiêu đời.

Cho nên, quyết định an toàn và tốt nhất là chờ tên khốn Lập Khiêm ra và đi ké xe. Không ngờ cái tên này chẳng có tí đạo đức nào hết, bắt nhỏ phải chở hắn ta mà lại không được vặn khóa xe. Nghĩ xem, xe đạp điện mà không được chạy bằng điện thì còn gọi gì là xe đạp điện chứ. Đã vậy, xe đạp điện đạp nặng hơn xe thường biết bao nhiêu lần. HuHu…

Để không phải chịu sự đau khổ giữa tầng áp bức của Lập Khiêm, Diệp Hân bèn giả vờ kêu lên:

– Ui da.

Quả nhiên Lập Khiêm mắc bẫy của nhỏ liền hỏi:

– Sao vậy?

– Hình như cái chân vẫn còn đau – Nhỏ giả vờ mếu máo nói.

– Sao không chịu nói, mở khóa xe đi – Lập Khiêm ngay lập tức nói.

– Ừhm

Diệp Hân giả vờ mở khóa lách cách rồi bảo:

– Hình như hết điện rồi.

– Được rồi, để tui chở cho.

– Không cần đâu, mắc công trèo lên trèo xuống mất thời gian. Hay là ông ở sau đạp tới đi – Diệp Hân đâu có ngu dại để Lập Khiêm chở, lộ ra chuyện nhỏ cố tình hành hắn thì tiêu.

– Cũng được – Lập Khiêm nghe nhỏ nói thế, lập tức đồng ý.

Diệp Hân liền gác hai chân lên trên xà ngang để Lập Khiêm ngồi sau đạp, nhỏ thong thả lái xe, thong thả ….bóp thắng ….

Haha, phải trả thù vụ hôm trước tên này bắt nhỏ chở hắn ta về mà không cho dùng điện.

Lập KHiêm chưa từng thử đạp xe đạp điện bao giờ, vốn cũng biết nó nặng đạp, nên hoàn toàn không nghi ngờ gì . Cậu hì hục đạp xe đạp, mồ hôi chảy ròng ròng.

– Cố lên…haiz, mình mà không đau chân, mình đã đạp phụ Khiêm rồi – Nhỏ giả vờ từ bi nói.

– Nhanh lên, nếu không thì muộn học mất ….haiz, khổ thật, con trai gì mà yếu như sên, lần trước tui chở ông cũng không có cực thế này – Diệp Hân giả vờ than thở nhân tiên châm biếm Lập Khiêm – Hèn chi mà ông phải đi tập thể dục.

Lập Khiêm thật sự muốn hất cái kẻ ăn không gõ mõ kia xuống xe cho rồi, nhưng đành ghiến răng tiếp tục hì hục đạp, mà không biết phía trên có người thong thả bóp thắng, còn nghêu ngao hát:

“ Ai bảo cưa mới đổ, tôi thấy tình yêu đến dễ làm sao. Nhớ thuở nọ phủ phàng đẩy bạn gái xuống ao.
Mẹ bắt được lôi vào đánh cho bê bết. Bạn gái nhoi lên nhìn tôi cười gần chết, Miệng ngoác tròn, lộ hết hàm răng. Tình vụt đến tựa như ánh sao băng. Tôi ngẩng ngơ rồi bật cười ha hả. Xưa yêu em vì bộ răng giả, nay yêu em vì bộ răng sâu.

– Ai mà nghe cái bài man rợ của bà chắc chết queo hết quá – Lập Khiêm nghe tới câu yêu em vì bộ răng sâu thì bật cười, thật là khổ với bài hát cải biên chết người này.

Diệp Hân thấy gần tới trường rồi thì bèn nói:

– Tui kể ông nghe một truyện hài nha, nghe xong bảm đảm không còn thấy mệt. Hai người tâm thần đèo nhau trên xe đạp, tới đoạn lên dốc cầu, người sau phân công : – Mầy cầm lái nhé, tao ngồi sao đạp cho có thế – Sau hơn 1 giờ hì hụt, cuối cùng cũng lên đến giữa cầu. Người sau thở đứt quãng : – Ngồi … ngồi … ở … ở … ở đằng … đằng … sau … nãy … giờ … đạp … mệt … mệt … thấy… tía …mới … lên … lên …được! Thằng ngồi trước lập tức trả lời: – tao ngồi trước cầm lái cũng đâu có sướng gì, bóp thắng mệt thấy bà luôn ….!

Vừa kể xong, nhỏ mở khóa xe, rịn mạnh một cái, chiếc xe lao nhanh về phía công trường, sau đó nhỏ phóng thiệt lẹ về lớp. Bỏ chiếc xe lại cho Lập Khiêm tự xử lý.

Lập Khiêm nghe xong câu chuyện của nhỏ , còn thấy nhỏ xách đít chạy đi thì đúng là như nhỏ nói, cậu không còn thấy mệt nữa mà thấy tức vô cùng.

Diệp Hân thở dài, nghĩ tới chuyện hồi sáng mình chơi khâm tên sao chổi. Lỡ chọc giận hắn ta rồi, bây giờ phải làm sao để hắn ta hết giận nhỏ thì mới thực hiện kế hoạch được đây. Haiz, đúng là trời hại người còn đường sống, tự hại mình chắc chắn bị diệt.
************
– Này nhỏ tâm thần – Giọng Lập Khiêm từ bên hông vang lên.

“Nhỏ tâm thần” – còn ai trồng khoai đất này nữa, đích thị là cái tên khốn này gôi nhỏ chứ không ai hết. Diệp Hân tức giận trừng mắt quay lưng nói:

– Ông nói ai là nhỏ tâm thần hả?

– Tui đâu có nói đâu, là bà tự nhận mà – Lập Khiêm tỏ vẻ vô tội nói:

– Tui nói tui tâm thần khi nào hả ? – Nhỏ tức quá chống nạnh hất mặt hỏi. Đúng là sỉ nhục trí tuệ của nhỏ quá thể, tuy nhỏ không thông minh, nhưng cũng đâu ngốc đến nỗi mắng mình là tâm thần chứ.
– Bà không nhớ hả, vậy để tui kể cho bà nghe nha – Lập Khiêm nhún vai tỏ vẻ bất đắt dĩ kể – Có hai tên tâm thần cùng đạp xe lên dốc….

– Á …á..á..được rồi đừng kể nữa – Nhỏ vội vã mếu máo kêu.

Lập Khiêm thu ngay nụ cười của mình lại, hừ lạnh một cái không thèm nhìn nhỏ ,cứ thể ngồi lên xe định bụng chạy đi bỏ nhỏ ở lại. Diệp Hân thấy vậy liền lập tức phản ứng nhanh lẹ, nhỏ níu đuôi xe của Lập Khiêm lại giả vờ ăn năn nói:
– Tui sai rồi, tui sai rồi …huhu. Tui không nên lừa ông, nhưng tui cũng tự mắng mình là đồ tâm thần rồi không phải sao. Tui là đồ tâm thần mà, ai lại đi chấp với đồ tâm thần như tui chứ. Chỉ có mấy cái kẻ hẹp hòi xấu bụng mới đi chấp nhất mà thôi. Chứ ông thông mình đẹp trai tốt bụng, chắc chắn không để tui về vộ với cái chân đau này đâu đúng không, ông mà để tui đi bộ về, cái chân bị nhức của tụi sẽ đau chết luôn đó.

Người ta nói, chỉ cần phụ nữ khóc, đàn ông sẽ mềm lòng ngay. Nhỏ giả vờ mếu máo khóc, quả nhiên Lập Khiêm đã chống chân đứng lại, nghênh mặt nhìn nhỏ. Mặc kệ cái nghênh mặt khó ưa đáng ghét của cái tên này đi, ngoài cái này ra thì nhỏ công nhận ít ra tên này cũng là một thằng đàn ông chân chính.

Lập Khiêm đã dừng lại, Diệp hân mặc kệ là Lập Khiêm có chấp nhận chở nhỏ hay không, nhỏ cứ mặt dày nhảy lên yên xe của Lập Khiêm, trời đánh cũng không xuống. Nhỏ nhăn răng cười với Lập Khiêm.
Lập Khiêm lườm cái vẻ mặt nhăn răng cười như khỉ chết của nhỏ bèn mắng một câu:
– Đồ ngốc.
– Không được mắng tui ngốc – Đã lên xe ngồi rồi, tất nhiên nhỏ không cần phải sợ hãi nữa bèn quặc lại.

– Vậy phải mắng làm sao?

– Mắng người cũng là một nghệ thuật, người mắng người cũng là một nghệ sĩ. Mà là nghệ sĩ thì phải có văn hóa, không nên như dân chợ búa được. Nếu thấy người đó qua ư ngu ngốc muốn mắng một câu thì cứ nói rằng:” tao chưa từng thấy thằng nào thiếu thông minh như mày”, chứ đừng bao giờ mắng người ta là ngu dốt, vì như vậy vừa làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, vừa làm mất phẩm giá của mình. Nếu thấy người đó quá ư xấu xí, đừng nói thẳng như vậy, cứ nói là :” Bạn không được đẹp, thua người bình thường chút xíu” ….vậy đó hiểu không hả.

– Ừ, hiểu! – Lập Khiêm gật đầu – Không ngờ hôm nay bà cũng triết lý ghê chứ.

– Chứ sao – Được khen, Diệp hân khoái chí vểnh mặt đáp.

– Vậy thì, tụi mình là bạn từ nhỏ đến lớn, sao tui thấy mình quá ư đẹp trai còn bà thì lại không được xinh đẹp “chút nào”. Sao tui thấy mình quá ư thông minh, còn bà thì lại không được thông minh “chút nào”, sao trên đời này lại có người không được siêng năng “ chút nào” như bà. Sao trên đời có người ăn không được ít như bà….

Diệp Hân ngồi phía sau nghe Lập Khiêm liệt kê một loạt những khuyết điểm của mình ra theo kiểu nói không làm tổn thương đến lòng tự trọng của người nghe, vậy mà tại sao lòng tự trọng của nhỏ lại bị tổn thương sâu sắc đến như thế chứ. Thật là muốn đưa ta lên bóp cổ cái tên khốn này hết sức.

Bình tĩnh…bình tĩnh….

Diệp Hân cố gắng lấy lại hơi sức, đánh bay cơn tức, cố gắng mĩm cười nói với Lập Khiêm.

– Tui biết là ông đã có lòng tốt cho tui đi nhờ xe, và trong quảng thời gian này, tui vẫn phải tiếp tục đi nhờ xe của ông, cho nên để bày tỏ lòng cảm ơn của tui đến với ông. Cũng là để cảm ơn ông đã giúp tui làm được bài tập. Hôm nay tui quyết định mời ông đi xem phim được hay không?

– Ý da, thời tiết đột nhiên trở lạnh, sao dự báo thời tiết không chịu thông báo gì hết vậy ta – Lập Khiêm bỗng rùng mình một cái chép miệng than.

Diệp Hân: ” …”

Đúng là từ trước đến giờ, nhỏ toàn ăn trực, ăn chùa lẫn cướp đoạt của Lập Khiêm chứ chưa bao giờ nhỏ móc tiền ra đãi Lập Khiêm lần nào. Cho nên lần này không thể trách Lập Khiêm bỗng nhiên rùng mình ớn lạnh như thế. Thấy Lập Khiêm im lặng không trả lời, Diệp hân cắn cắn môi .

– Ông Không muốn đi thì thôi – Nhỏ bực tức nói giọng hờn dỗi.

– Được rồi, đi thì đi. Của chùa mà, không hưởng thì đúng là không được thông minh – Lập Khiêm bàn cười cười đáp.

– Quyết định vậy nha – Diệp Hân hớn hở mừng rỡ nói.

Haha…vậy là kế hoạch của nhỏ đã bước vào giai đoạn 1 rồi, thiệt là vui quá đi, lần này nhỏ phải để Đổng Ngọc thua một cách tâm phục khẩu phục mới được.

Về tới nha, Diệp Hân chạy đi tìm bà chị Diệp Loan ngay.

– Chị, cho em mượn tiền đi chị.
– Để làm gì? – Chị nhỏ nghi ngại nhìn nhỏ.
– Thì có chuyện cần xài mà – Nhỏ dậm chân nói.
– Là chuyện gì? Không phải là em muốn chích cái thứ đó đó chứ? – Diệp Loan trêu chọc.
– Có chị mới đi chích mấy thứ đó thôi – Diệp hân tức giận hỉnh mũi đáp – Cho em mượn mau.
– Không có – Diệp Loan hất ta xua đuổi.
– Sao lại không? Chẳng phải mẹ mới cho tiền chị còn gì?
– Tối nay chị hẹn bạn đi xem ca nhạc, tiền mua vé hết rồi – Diệp Loan giải thích.
– Mua vé bình thường thôi mà, đâu phải vé vip đâu mà hết được chứ – Nhỏ không tin cố hỏi.
– Chị còn cùng bạn ăn tối đi mua đồ nữa, không có dư tiền cho em mượn đâu.
Bà chị đáng ghét, vì chuyện ăn uống thư giản của mình mà bỏ mặc đứa em gái duy nhất này. Tại sao nhỏ lại có bà chị như thế cơ chứ, đúng là kiếp trước không tu mà.
Diệp Hân ấm ức về nha mở tủ moi ra con heo đất mà nhỏ nuôi đã lâu. Con heo này, vốn tính để dành mua quà tặng Hiểu Huy, bây giờ nhỏ và hiểu Huy chia tay rồi, nhỏ lại không muốn mất mặt trước toàn trường lần nữa. Cho nên dù tiếc, vẫn phải làm thôi.

Nhỏ dùng búa gõ mạnh xuống con heo đất mà lòng buồn vô hạn. Sau đó thu nhặt những đồng tiền có được trong con heo đất nói:

– Tao nhờ mày tất cả.

Rồi gọi điện thoại cho nhỏ Hằng ngay lập tức.
– Sao rồi?
– OK rồi – Nhỏ Hằng đáp.

– Bà nói thế nào?

– Tui nói là – Nhỏ Hằng ngập ngừng – Tui nói ra bà không **** nha. Cái này là vì đại cuộc đó.

– Được rồi, nói đi, tui không **** đâu, yên tâm – Diệp Hân bèn hứa.

– Vậy thì tui nói. Tui gặp nhỏ Ngọc, nói với nhỏ đó rằng: Con nhỏ ngốc Diệp Hân, vừa xấu vừa ngốc, không xinh đẹp bằng bạn, cũng không thông minh bằng bạn, lại còn thô lỗ vô cùng, ham ăn, làm biếng. Lần này nhỏ thua bạn là cái chắc. Nhưng mà vì mình với nhỏ đó là bạn thân, mình cũng không nhẫn tâm để nhỏ bị người ta cười thúi mũi, mặc dù mình cũng thích người ta cười nhỏ đó lắm cho nhỏ chừa cái ngốc đi. Cho nên mình đến gặp bạn, mong bạn sẽ bỏ qua cho nhỏ khi thắng cuộc cá độ này. Bù lại, mình sẽ giúp bạn hẹn với Lập Khiêm.
Diệp Hân nghe xong thì nám mặt luôn, cái thứ bạn bè gì mà nỡ hạ bạn mình thấp xuống đất như nhỏ Hằng này không? Được lắm, đợi xong vụ này đi, tui hứa không **** bà chứ không hứa không đánh bà, chờ đi, tui nhất định bầm ra làm tương luôn – Diệp Hân ghiến răng ghiến lợi nghĩ thầm trong bụng.
– Rồi sao nữa? – Diệp Hân nén giận hỏi.

– Tất nhiên nhỏ Ngọc giả vờ từ chối nói hiện giờ nhỏ với ông Huy quen nhau. Tui lập tức nói ngay rằng: “ Mặc dù Hiểu Huy cũng khá đẹp trai, học hành cũng tốt, nhưng mà so với Lập Khiêm thì thua xa. Mà người xinh đẹp như bạn thì chỉ có Lập Khiêm mới xứng, huống hồ, bạn ấy lại nổi tiếng như vậy, được làm bạn gái của Lập Khiêm thì rất đáng hãnh diện”….Tui nói khô cả nước miếng, tâng bốc nhỏ đó lên trời mây, cuối cùng nhỏ đó cũng mắc bẫy rồi, chờ đi, bên bà thế nào?

– Bên tui cũng OK rồi – Diệp hân đắc ý trả lời.

– Được, cứ vậy mà làm, lần này phải nắm chắc phần thắng trong tay mới được, haha.

– Tui muốn thấy cái bản mặt thua cuộc của nhỏ Ngọc quá – Diệp Hân cũng cười khoái chí nói.
Buổi chiều, Lập Khiêm chạy sang nhà Diệp Hân chờ nhỏ cùng đi xem phim, nhỏ bèn đưa cho cậu một cái vé xem phim với lời căn dặn.

– Ông đi trước đi, đừng chờ tui làm gì, tui sữa sọan lâu lắm.

– Tui tình nguyện chờ bà không được à – Lập Khiêm nhướn mày nói.

– Tại sao – Diệp hân chớp chớp mắt nhìn Lập Khiêm hỏi.
– Thì đi chung với bà cho vui – Lập Khiêm nhún vai giải thích.

- Thôi xin miễn đi , để ông chờ lâu thế nào ông cũng mắng tui là chậm chạp như con rùa cho xem – Diệp Hân bĩu môi đáp.

– Tui sẽ không mắng bà là đồ con rùa đâu – Lập Khiêm nói với giọng quả quyết.

– Xí, ông không mắng tui là đồ con rùa, mà chửi tui là đồ ốc sên đúng không? Tui không ngu để ông có cơ hội xỉ nhục tui đâu – Nhỏ nhươn nhươn đáp.

Lập Khiêm:” …”

– Nói túm lại, ông cứ đi trước đi, đừng chờ tui, đến đó sớm mua bắp rang và nước ngọt sẵn đợi tui. Hehe …– Nhỏ cười nham nhở nói.

– Hóa ra bảo tui đi trước vì mục đích mua bắp và nước ngọt cho bà à – Lập Khiêp lườm mắt khinh bỉ nhìn nhỏ.

– Gì chứ? Tui bỏ tiền vé, ông ít ra cũng phải bỏ tiến mua hai thứ đó chứ. Nói chung là tui còn sữa soạn lâu lắm, ông cứ đi trước đi – Nhỏ vội vã giục.

– Bà nói cũng đúng, người xấu xí cần sữa soạn một chút, kẻo đi bên cạnh tui bị cười thúi mũi mất – Lập Khiêm cười cười nhìn nhỏ trêu.

– Cười cái đầu ông đó. Tui chính là không muốn bị dính scandal tình ái với ông nên mới quyết định đi sau, còn ông đi trước. Tắt đèn tui sẽ vào – Nhỏ chề môi đáp.

“ Scandal tình ái” – Lập Khiêm bị mấy chữ này làm sém chút sặc nước miếng của chính mình mà chết. Haiz, đầu óc cô bạn mê ngôi sao thần tượng Hàn Quốc rồi cũng nghĩ nước mình như nước người ta, paparazzi đầu rẫy.

Nhưng tức nhất là “ không muốn bị dính” , chính 4 cái từ này làm Lập Khiêm tức giận hơn. Cái gì mà không muốn bị dính tới chứ. Nghĩa là không thích có quan hệ gì với cậu sao.

Mặt Lập Khiêm bỗng sầm xuống, cậu hít một hơi nén giận nói:

– Bà biết không? Nếu tui mà đợi bà, tui sẽ không mắng bà là đồ con rùa hay ốc sên đâu. Tui sẽ mắng bà là đồ con sâu.

Diệp Hân:”…”

Nhỏ nhớ tới việc mình từng kể một câu chuyện như vầy: Con rùa đi trên đường, nó thấy mọi vật đi ngang qua nó với tốc độ rất nhanh. Nó cố gắng theo đuổi nhưng với tốc độ rùa bò như nó, không thể nào được bằng 1 phần 10 những con vật kia. Đang đi, nó gặp con ốc sên, ốc sên bò chậm chạp đáng thương vô cùng, rùa bèn cho ốc sên đi nhờ lên lưng mình. Ốc sên ở trên lưng rùa thì thích thú reo lên:” Trời ơi, có cảm giác như được ngồi xe hơi vậy:. Hai con cùng đi tiếp thì thấy con sâu đang bò với tốc độ lếch không nổi. Hai con bèn cho sâu ngồi trên lưng ốc sên. Sâu ngối xong hớn hở reo lên:” Trời ơi, còn nhanh hơn đi máy bay nữa”

Thế đấy, nếu **** nhỏ là đồ con sâu thì đủ biết mức độ chậm chạp là bao nhiêu rồi đó. Nhịn nhịn….vì mục đích cao cả, chịu xỉ nhục một chút cũng được mà. Việt Vương Câu Tiễn chịu nhục biết bao nhiêu năm cũng giành được uy quyền, nhỏ cũng phải học hỏi người xưa mới được chứ. Nhịn đi, cứ nhịn đi, đợi ngày báo thù.

– Nếu bà mà đi trễ, bắt tui cầm bắp và nước ngọt lâu quá, tui cho người khác ráng chịu – Nói rồi mở cửa bỏ đi.

– Xí…tui mà thèm à. Có điên mới đi với ông – Thấy Lập Khiêm đi xa, Diệp Hân mới bĩu môi hất mặt nói theo – Tui có lòng tốt giới thiệu cho ông một cô gái đẹp như Đổng Ngọc. Mai mốt mà thành rồi, tui nhất định đòi cái đầu heo thật to cho àm coi. Hứ …

** Các bạn đang đọc truyện " Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em Full " tại wWw.TaoGames.Wap.Sh

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^! **

=> Đọc nhiều hơn tại : Truyện Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em