- Post by : TaoGames
Truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Tranh Chương 13
Chap 61: Chịu đựng
Hết một ngày rồi. Một ngày chịu đựng những trận đánh và những xô nước cùng điệucười thích thú của bọn kia, nó không còn sức để mà nói nữa. Giờ còn bao nhiêusức nó chỉ biết dồn vào để thở thôi.
Hết một ngày hắn chạy đi tìm nó. Nhưng không tìm được chút tung tích gì. Long,Duy cũng không tìm thấy. Hắn muốn điên lên, muốn đập phá, chưa bao hắn lo nhưvậy. Mọi thứ như muốn rối tung lên được, trong đầu hắn bây giờ là một mớ hỗnđộn. Nhưng bây giờ điều cần thiết nhất là phải tìm được nó, cần phải bình tĩnh
Nó đang ngồi trên ghế, từng hơi thở khó nhọc, môi thâm đi vì đói và mệt. Từnggiọt mồ hôi chảy xuống trên trán vì cố gắng chịu đựng. Suốt thời gian đó nóbiết điện thoại rung lên, nó biết hắn cố gắng gọi cho nó. Nhưng làm sao mà nócó thể nói cho hắn biết rằng nó đang gặp nạn để mà tới cứu nó chứ.
Không biết tại sao nhưng nó lại cảm thấy nhớ và cần hắn hơn bao giờ hết. Nómuốn khóc lắm, nhưng đã nhất quyết rằng không được khóc và cứ tiếp tục chịuđựng.
-Được rồi! Cởi trói cho nó đi- Thảo Trang tiến tới và ra lệnh. Một tên đàn emchạy tới tháo dây cho nó
Nó không còn sức nữa, hai tay còn hằn vết dây trói thả lỏng trên không trung.
-Đứng lên, có giỏi thì đứng lên đánh tao đi!!- Trang vừa nói vừa nắm cổ áo nókéo xốc lên
Bị lực kéo, nó cũng đứng lên theo, nhưng hầu như nó đứng lên được là nhờ ThảoTrang. Vẫn không nói gì, Thảo Trang hất mạnh làm nó ngã xuống đất.
-Mày có biết là mày cứng đầu lắm không hả? Thích chọc tức tao chứ gì? Đượcthôi!!- nói rồi Trang rút ra trong người con dao, soi qua soi lại- nếu tao rạchtrên mặt mày vài đường, thì mày có chịu mở miệng không nhỉ?
Từ từ đưa con dao kề vào mặt nó. Trang thật sự muốn rạch mặt nó sao? Tất nhiênlà vậy rồi. Nhưng nó không còn sức để phản kháng nữa, chỉ biết nằm im bất lực.Con dao bắt đầu lia đi, cứa nhẹ làm cho vết thương rỉ máu. Một đường ngoài darồi
-Sao hả? Cảm giác thế nào? Chưa cảm nhận được phải không? Thêm một đường nữanhé!!
Tiếp tục đưa con dao đến gần mặt nó. Chuẩn bị rạch tiếp một đường nữa. Nó muốntránh, nó muốn phản kháng, nhưng cánh tay nó bất lực, chỉ đưa lên được một chútvà không còn sức nữa. Nhắm mắt và chịu đựng.
-Chị Trang, hay là chỉ để em làm cho- Nguyệt Mỹ chạy tới với gương mặt thíchthú
-Ừ, cũng hay đấy, ngồi xem càng tốt
Chuyển con dao sang qua cho Nguyệt Mỹ, Trang lấy một cái ghế ngồi xuống. NguyệtMỹ tiến tới chỗ nó và ngôi xuống, khẽ nói nhỏ
-Đừng trách tôi, có trách thì trách chị quá ngu ngốc thôi
Chợt! Cánh cửa mở toang. Một đám người bước vào, nó chỉ lờ mờ nhìn thấy ai đónhưng rồi lại ngất vì quá mệt mỏi.
Nghe tiếng động, Thảo Trang quay lại, chợt nở nụ cười một cái, nhỏ tiến về phíangười kia.
-Cô ta làm gì mà em tức giận quá vậy?- người đó vừa nói tay vừa mân mê mấy sợitóc của Trang
-Đang vui mà anh lại tới vào lúc này, mà thôi, chán rồi. Như đã thỏa thuận,giao lại cho anh đấy. Tôi vào trong chuẩn bị chờ cuộc vui đây
-Cô em nên rời khỏi đây thì hơn đấy, “phim” này không vui đâu!!
-Tôi chỉ chờ có vậy thôi mà!!
Trang phẩy tay cùng đám đàn em bước vào trong.
Nó tỉnh dậy trong tình trạng không còn sức để cử động nữa. Nó nhận ra mình lạibị trói trên ghế. Ánh đèn chiếu làm nó chói mắt, chợt nó nghe tiếng nói
-Đại ca, cô ta tỉnh rồi
-Tỉnh rồi à, cho cô ta uống nước đi như vậy thì mới có đủ sức để kêu “vaichính” tới đây chứ!!
Người đó ngồi quay mặt lại với nó. Nhưng nghe giọng nói có gì đó quen quen, mộttên cầm ly nước tới đưa cho nó. Tên này……. tên này…….. Chẳng phải là tên cầmđầu cái đám định bắt nó ở cầu thang trong trường sao? Hắn đang làm gì ở đây?Vậy cái kẻ sai khiến, cái kẻ được gọi là đại ca đó? Là ai???
Nó nhất quyết không chịu uống nước, mặc dù cổ họng đang khô rát. Tên kia nhấtquyết hoàn thành nhiệm vụ mà “đại ca” giao, vì vậy. Bằng mọi cách, hắn bópmiệng nó và đổ vào làm cho nó ho sặc sụa.
-Xin chào!! Nhớ tôi chứ??
Không….. Không thể nào!!! Là LÂM ư??? Tại sao Lâm lại…….
-Sao hả? Bất ngờ không??
Nó chỉ nhìn Lâm bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Hóa ra Lâm chính là tên chết tiệtđó, tên đã cho người bắt nó. Vậy mà bấy lâu nay nó cứ nghĩ Lâm chỉ vì yêu nónên mới làm như vậy. Hóa ra không phải!! Thật sự thì nó đang chưa hiểu tìnhhình ở đây!! Tại sao Lâm lại cùng với Thảo Trang và muốn bắt nó??
-Thì ra cô ta tức giận như vậy là vì cô nhất quyết không chịu “hợp tác” sao?Bây giờ tôi có một việc cho cô đây. Biết đây là gì không??
Lâm vừa nói vừa đưa lên một chiếc điện thoại. Là điện thoại của nó mà, làm saoLâm lại có điện thoại của nó chứ?? Không được, nếu Lâm dùng điện thoại của nóđể gọi hắn tới đây thì chắc chắn hắn sẽ tới ngay. Nếu như cách đây 1 tiếng nómong hắn đến đây hơn bao giờ hết thì bây giờ nó lại không muốn. Không muốn chútnào
-Cô lưu tên hắn ta là gì vậy? Mà thôi, tôi có số rồi đây
Bấm vài nút rồi chạm vào nút màu xanh. Cuộc gọi bắt đầu được chuyển đi
Gần hai ngày rồi, hắn vẫn chưa tìm được nó, hắn đã thức trắng đêm và chờ tungtích của nó, hiện giờ hắn vẫn đang trên chiếc moto chạy đi tìm nó. Chợt điệnthoại rung lên, hắn vội rút ra. Là nó, là nó gọi…..
-Cô chết ở đâu vậy đồ ngu ngốc!!!
-Bình tĩnh nào anh họ, mới 2 ngày thôi mà nhớ cô ta đến vậy sao?? Muốn nghegiọng “vợ chưa cưới” không?
Lâm nói rồi bật loa để trước mặt nó
-Nào, nói gì đi chứ? “Chị dâu”
-Bảo Nhi!! Cô có ở đó không?? Nói cho tôi biết đi- giọng hắn ở đầu dây bên kiađầy lo lắng
Lâm đang nói gì vậy chứ? Anh họ??? Chị dâu??? Đầu nó đau nhức vì phải phân tíchđể hiểu vấn đề. Nhưng điều hiện giờ nó biết là không được nói, nhất quyết khôngđược lên tiếng, hắn không thể tới đây được. Nghe giọng hắn nó lại muốn khóc
-Nào, nói đi chứ!! “Chị” đang làm tôi bực mình đấy. Nói đi
Vừa nói Lâm vừa cầm dao cứa vào tay nó, không như Thảo Trang, Lâm cứa sâu vàkéo dài xuống. Tuy mất sức nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được da thịt mình đangbị cắt rời ra. Đau lắm, đau đến độ muốn hét lên thật to nhưng không, nó phảichịu đựng, không được lên tiếng. Cắn chặt môi đến độ bật máu.
Lâm dập máy. Lâm biết là nó sẽ không chịu nói nên đã cho một tên đứng quay lạitoàn bộ cảnh lúc nãy. Đoạn video được gửi ngay đến máy của hắn.
Nhìn từng chi tiết, từng cảnh đang chạy qua trước mắt hắn. Nhìn nó chịu đựng,nhìn nó đau đớn. Hắn đau hơn cả nó. Đau lắm, tại sao nó phải chịu đựng như vậy?Tại sao nó không lên tiếng, không lẽ nó không muốn hắn cứu nó sao?? Vài giâycuối của đoạn video hiện lên địa chỉ- ngôi nhà hoang đường X.
Dẹp ngay điện thoại, hắn phóng môtô chạy tới.
Chap 62: “Thà tôi là người đau còn hơn nhìn cô chịu đựng”
Ngay sau khi Lâm dập máy, nó cất tiếng yếu ớt, nhìn Lâm với anh mắt đầy đauđớn, mặc cho máu trên cánh tay vẫn đang nhỏ từng giọt xuống đất
-Tại sao cậu lại làm như vậy??
-Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi sao?- Lâm quay qua nó, cười đểu một cái- cônghĩ tại sao tôi lại làm như vậy?- Lâm hỏi ngược lại nó.
Nhưng nó không nói, chỉ nhìn Lâm như chờ đợi câu trả lời
-Như cô cũng đã nghe rồi phải không? Tôi gọi hắn ta là anh họ, vì đó là anh họcủa tôi và tôi cực kì căm gét anh ta. Chắc cô muốn hỏi tại sao chứ gì? Vì giađình anh ta giàu có hơn gia đình tôi, lớn mạnh hơn gia đình tôi. Vì anh ta đẹptrai hơn tôi, nổi tiếng hơn tôi, giỏi giang hơn tôi. Tôi gét điểu đó. Tôi đãnhiều lần bị anh ta cản đường khi đang thực hiện những điều mình muốn. Sao chứ?Anh ta là một kẻ bất bại, làm thế nào cũng không thể diệt được. Nhưng có lẽ hômnay, anh ta không còn hoàn hảo nữa. Anh ta có điểm yếu, một điểm yếu cực lớn màtôi vừa tìm ra!!
-Vậy tại sao cậu lại nói yêu tôi cơ chứ?- nó cố gắng nói, cười một cái đầy chuachát
-Cô nghĩ đó là thật sao? Chỉ là đóng kịch thôi, cô làm ơn thông minh dùm tôimột chút. Tất cả chỉ là để tiếp cận cô, vì cô là điểm-yếu-lớn-nhất của anh ta!!Sao hả? Chắc cô chưa nhận ra điều đó phải không? Nhưng đừng lo, anh ta sắp cómặt ở đây rồi.
-Sao?- Lâm nói hắn sắp tới đây ư? Làm sao có thể như vậy được, rõ ràng lúc nãynó không hề lên tiếng và Lâm cũng không nói nơi đang bắt giữ nó thì làm sao màhắn tới được
-Xem đi sẽ rõ!!
Lâm đưa đoạn video cho nó xem. Chết tiệt!! Hóa ra những gì nó chịu đựng đềukhông làm được gì hết sao? Vậy là hắn sẽ tới đây? Không được, tuyệt đối khôngđược!! “Đồ đáng gét, anh không được đến đây, không được đến đây!!”
Rầm!!
Cánh cửa mở toang. Chết tiệt!!!!!! Hắn tới rồi sao. Tới đây làm gì vậy chứ??Sao không chết quách ở nhà đi. Tiêu rồi, lần này thì hắn tiêu thật rồi. Tới đâychỉ có nước chịu đánh tới chết mà thôi. Nó phải làm gì đây???
-Chào anh họ, không ngờ anh lại nhanh như vậy!! Hai thằng lính canh cửa của tôianh xử đẹp hết rồi hả? Không gây tiếng động, rất tuyệt phải không “chị dâu”-Lâm cười, rồi cúi xuống nói vào tai nó, một tay đang kề dao vào cổ nó
-Cậu thích chọc điên tôi phải không? Mau thả cô ta ra- Nhìn nó đang ngồi trướcmặt hắn lúc này, trông nó nhếch nhác và mệt mỏi làm cho tim hắn như ngợp thở
-Đừng nóng!! Tôi đây chỉ muốn đùa một chút thôi mà. Dù sao thì kêu anh tới đâyđâu phải chỉ để đem “chị dâu” về. Như những lần trước, bây giờ anh thử ngăn tôixem, ngăn tôi không xuyên con dao này qua cổ của cô ta, được chứ??
-Dừng lại!! Cậu thử làm cô ta bị thương, tôi thề sẽ phanh cậu ra thành trămmảnh!!
-Vậy để xem, anh làm gì được tôi!!- Lâm lại tiếp tục cứa mạnh con dao vào cổ nólàm máu rỉ ra
-Khoan đã!! Cậu muốn gì
-Tôi thích anh đứng cho bọn đàn em của tôi vận động chút. Cả ngày không đượclàm gì, chắc tụi nó cũng đang chán
-Biến khỏi đây!! Tôi không cần anh cứu!! Mau biến đi- Dồn hết hơi, nó quát, cốgắng dùng những lời nặng nề nhất mà nó có thể nói ra để mong cho hắn chịu rờikhỏi
-Được! Chỉ cần cậu thả cô ta ra- lờ đi câu nói của nó, hắn chấp nhận yêu cầucủa Lâm
Hắn dứt câu, Lâm quay qua hất mặt với đám đàn em, cả đám tiến lại với gậy trêntay. Chuẩn bị ra tay như lệnh được ban ra
-Khoan đã!!- Thảo Trang từ bên trong chạy tới chỗ Lâm- Chẳng phải là anh nóikêu anh ấy tới để xem nó chịu đau đớn sao?? Anh đang làm cái quái gì vậy??
-Cô em à!! Tôi đã nói là “phim” này không hay đâu mà, chỉ tại cô em nhất quyếtđòi xem cho nên đừng có trách tôi. Giờ thì tránh ra- Lâm hất mạnh Thảo Trangmột phát
Nhỏ quay qua chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của Phong đang nhìn mình. Chợt nhỏ đứngphắt dậy
-Tôi sẽ không để cho anh làm gì anh ấy đâu- rồi Trang quay qua đám đàn em đangđứng phía sau- tụi bây, xông lên
Nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì, Trang quay qua nhìn đám đàn em quát
-Tụi bây bị điếc sao? Tao nói “dẹp” tụi nó ngay!!
-Cô em đừng cố gắng làm gì. Bây giờ cho dù có cho tụi nó kim cương thì tụi nócũng chẳng dám manh động đâu. Vậy nên một là cô em đứng “hưởng thụ” còn hai làchịu chung với tụi nó. Chọn đi!!
Chần chừ một lúc, Thảo Trang rụt rè tiến tới đứng sau lưng Lâm. Khẽ cười mộtcái, Lâm quay qua đám đàn em nói
-Được rồi, tiếp tục đi
-Đừng mà!! Tôi xin cậu, để anh ta đi đi, rồi muốn gì cũng được- nó nhìn Lâm vannài, thật sự thì nó không muốn hắn có mệnh hệ gì cả, nếu không thì nó sẽ đaulắm
-Vậy tôi muốn cô làm như thế này- Lâm búng tay một cái, một tên đàn em tiến tớicầm gậy và đánh mạnh vào bụng hắn- cô có làm không??
-Tôi nói là để anh ta đi đi, chuyện gì cũng được!!- nhìn cảnh hắn bị giángxuống một gậy lòng nó đau như người bị đánh là nó vậy, nó dùng hết sức hét lênđầy đau đớn
-Không nói nhiều nữa, làm đi
Sau câu nói của Lâm bọn đàn em liền nhào tới giáng những phát gậy vào ngườihắn. Hắn không phản kháng và chịu đựng. Nó đau lắm, nó không làm được gì cả, nótự thấy mình thật vô dụng.
-Đừng đánh nữa. Đồ đáng gét, anh mau phản kháng đi chứ, tại sao lại đứng im nhưvậy? Anh mau biến đi, mau biến đi, tôi gét anh, biến đi!!- nó không chịu nổinữa, không thể nhìn hắn chịu đựng được. Nó khóc, nó không nhịn được nữa. Giọngnó lạc dần
“Cô biết không? Tôi thà người chịu đau đớn là tôi còn hơn để cô phải chịu đựng?Thà cứ như vậy thì tôi đau một thôi! Biết không hả đồ ngốc?”-Để ngoài tai nhữnglời nói của nó, không bao lâu và hắn gục xuống. Tiếp tục chịu những phát gậy vànhững cú đạp.
-Haha, anh họ, anh làm “chị dâu” khóc rồi này, anh xấu xa lắm có biếtkhông????- Rồi Lâm quay qua nó- Để tôi trả thù giúp “chị” nhé!!
Lâm tiến tới chỗ hắn, cầm theo một thanh sắt. Hắn đang nằm dưới đất vì đau đớn.
-Hôm nay tôi sẽ trả hết tất cả những gì mà tôi đã chịu bấy lâu. Biết không?-Vừa dứt từ “Biết không” Lâm liền hất mạnh thanh sắt vào đầu hắn. Máu bắt đầutúa ra
Nó sắp chịu hết nổi rồi, nó muốn người đó là nó. Dùng hết sức thoát khỏi chiếcghế, nó muốn giết chết Lâm ngay lúc này, nhưng mọi thứ chỉ là vô vọng.
Chợt Lâm rút con dao trong người ra.
-Như vậy thì vẫn chưa hả nỗi căm gét trong tôi. Có lẽ phải cho anh vài nhát thìcó khi tôi mới có thể dễ chịu được nhỉ?
Ngay sau đó, Lâm vung con dao sắc bén lên
-Đừng!!!
Chap 63: Cuộc sống ngắn ngủi. Tôi sẽ từ bỏ
Thảo Trang hét lên một cái rồi chạy tới trước đỡ cho hắn. Bị một nhát chém ngaylưng, nhỏ gục xuống đè lên người hắn (biết chỗ gục ghê). Và nhỏ ngất ngay sauđó (yếu thế mà hành hạ người ta giỏi thấy ghê)
-Chết tiệt!! Anh làm cái quái gì mà mọi cô gái đều thích hy sinh vì anh nhỉ??-Quát lên đầy tức giận, Lâm hất con dao ra xa rồi quay qua đám đàn em- Tụi bâymau mang cô ta vào trong đi và băng bó lại
Nhìn cảnh Thảo Trang đỡ cho hắn, nó vừa mừng vừa cảm thấy có chút gì đó khóchịu. Không biết tại sao nhưng nó lại muốn người đỡ nhát dao đó là nó. Nhưngmọi chuyện giờ đã qua rồi. Hắn không bị mấy nhát là vui rồi. Trên trán!! Trêntrán hắn máu vẫn không ngừng chảy.
-Tao chán rồi, tụi bây mang tụi nó vào trong đi, khi nào có hứng sẽ “chơi tiếp”
Nó được cởi trói và quăng vào một cái xó nào đó trong ngôi nhà hoang này. Hắnđang ngồi kế bên, chắc có lẽ hắn bắt đầu choáng vì mất máu quá nhiều rồi. Dùkhông còn sức nữa, nhưng nhìn thấy hắn như vậy nó không còn nghĩ đến mình nữa,nó như không còn nhớ mình không đủ sức, nó quay qua hắn. Nó muốn làm cho máungưng chảy nhưng tìm đủ mọi cách. Vết thương quá sâu và nằm trên đầu, bây giờchỉ có thuốc xác trùng thì mới có thể cầm máu được. Nhưng trong hoàn cảnh nàythì thật sự không có. Đau lòng quá, nó lại khóc rồi
-Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Chỉ vì tôi quá cả tin mà mọi thứ mới thành ra nhưvậy, chỉ vì tôi mà anh mới bị như vậy. Nhưng lại sao anh lại đến đây chứ?? Tạisao anh lại để im cho tụi nó đánh chứ? Anh bảo tôi ngốc sao? Anh mới là đồ ngungốc nhất thế giới mà tôi từng biết, tại vì anh mà tôi cứ phải khóc mãi nhưvậy, anh có biết không hả????
-Đồ ngốc, đừng nói nữa, cô hãy im lặng mà giữ sức đi, sức của tôi cũng khôngcòn nhiều nữa đâu- rồi chợt giọng hắn nhỏ dần- xin lỗi vì đã làm cô phải khóc
Nghe lời hắn, nó cố gắng nín, không khóc nữa. Chợt nó nhớ ra điều gì đó, quayqua hắn nói rất nhỏ, đủ để cho hai đứa nghe
-Anh có cho người theo dõi tôi không vậy??
-Không
-Thật sao? Vậy tôi nghĩ chúng ta sẽ được cứu thôi…. Từ trước đến giờ, tôi luôncó cảm giác có người theo dõi tôi. Nếu không phải anh làm thì chắc chắn chúngta sẽ được cứu
-Chỉ là cảm giác thôi
-Không đâu, tôi chắc chắn là có, biết có người theo dõi nhưng tôi thấy họ chưalàm gì hại đến tôi cả nên tôi mặc kệ, nhưng tôi chắc chắn sẽ có người tới cứu
-2 ngày rồi, chưa thấy??
-Không biết vì sao nhưng tôi chắc chắn, chắc chắn là sẽ được cứu……
-Ảo tưởng- Vì kiệt sức, nên hắn chỉ toàn đưa ra những câu nói cụt ngủn làm chonó cảm thấy khó chịu
Chợt nghe tiếng động bên ngoài, hình như đang đánh nhau thì phải. Nó nghe tiếngquát nho nhỏ “Con bé đâu rồi?” Nhưng nãy giờ, dồn hết sức nói rồi, giờ thì muốnnói được thì cũng nói nhỏ xíu, không còn sức để hét lên nữa.
Cánh cửa phòng bị đạp bật tung, ánh sáng chiếu vào làm nó chói mắt. Một ngườichạy vào và ôm siết lấy nó
-Xin lỗi Nhi, xin lỗi, chỉ tại Quân không tốt, chỉ tại lúc đó Quân bỏ đi nênNhi mới bị như vậy. Xin lỗi……- Khẽ thả nó ra, vì quá mệt mỏi nó đã ngất từ lúcnào, không biết có nghe được lời Quân nói hay không
Nhưng hắn, hắn thì nghe rõ mồn một từng từ, từng chữ. Hắn cảm thấy hơi nhói khiQuân đến đây cứu được nó. Nhưng nếu như vậy, chẳng phải người hay theo dõi nólà người của Quân ư??
Đang lơ mơ dạo chơi trong vườn hoa anh đào đầy nắng và gió chợt vấp phải cụcđá, thế là nó lộn đầu xuống vực, vung tay vung chân và giật mình dậy (Hóa ra“em” đang mơ) Đầu nó hơi bị choáng, hiện tại thì nó đang chuyền nước để lấy lạisức. Quân đang nằm gục đầu bên cạnh nó
Khẽ xoay nhẹ người để không đánh thức Quân, quay qua thấy hắn đang nằm ở giườngbên cạnh, đầu bị băng bó, chắc hắn mất nhiều máu lắm, nhìn hắn sao mà nó……thương quá. Không hiểu sao lại muốn chạy qua ôm hắn một cái. Nhìn hắn ngủ kìa,hai con mắt nhắm tít lại, cái mũi cao cao, “dễ xương” quá :”>… Nó đang nghĩgì thế nhỉ???
Quyết định không nhìn hắn nữa, cám dỗ quá!! Quay người lại, vô tình sao nó vungtay ngay đầu Quân làm Quân đứng bật dậy.
-Ơ, Nhi tỉnh rồi hả?? Nhi có biết là Quân lo lắm không? Lần sau có chuyện gì làphải báo cho Quân ngay nhé (báo bằng cách nào???) Nhưng dù sao cũng xin lỗiNhi……- Rồi Quân đến ôm nó.
Nó hơi khó hiểu…. Quân nói cái gì mà xin lỗi???
-Sao…. Quân lại phải xin lỗi???
-Vì…. hôm đó…. tại công ty đá quý, lúc nghe ông Trần nói…. Vì khó chịu nên Quânđã bỏ về nhà trước và nghỉ học luôn….. Vậy nên mới đến cứu Nhi muộn
-Quân khó chịu chuyện gì????- Mặt nó ngây thơ đến sợ
-Thì Nhi…… với…. cậu ta…… cưới……- Quân hơi đỏ mặt và có gì đó khó chịu khi nóira từ đó
-Quân ngốc thật (bà thông minh quá!!), thật ra chỉ là đóng kịch thôi. Nhi giúphắn qua mặt ba hắn, nhưng ngờ đâu ông ta lại nói Nhi là con dâu tương lailuôn…..- nó càng lúc càng nói nhỏ dần
-Vậy bây giờ sao???- Quân nói có phần hơi hào hứng, có phần hơi lo lắng
-Ờ thì……….
Nó chưa kịp nói thì bỗng cánh cửa bật mở, một ông bác sĩ bước vào. Ơ….. Khôngphải là cái ông lần trước nó ngất xỉu đã gắp ổng sao??? Có duyên thật!!!
-Cô bé tỉnh rồi sao??
Nó có chuyện cần phải nói với ông ấy, phải nói ngay bây giờ. Kêu Quân ra ngoàiđể nói chuyện riêng với bác sĩ. Quân lúc đầu hơi lưỡng lự nhưng nhìn ánh mắtcương quyết của nó, Quân lại đi ra
Nó nhìn ông bác sĩ có chút ái ngại, nói nhỏ vì sợ người khác nghe được
-Bác sĩ, chuyện cháu bị bệnh….. ông đã nói cho mọi người biết chưa vậy??
-Ta vẫn chưa nói, định chờ cháu tỉnh dậy thì ta sẽ nói cho người nhà cháu biếtluôn luôn
-Không!! Ông không được nói cho mọi người biết chuyện này
-Tại sao? Cô bé à, bây giờ chỉ ở giai đoạn 2 nếu cháu chữa trị thì vẫn có thểkết thúc căn bệnh. Bệnh của cháu đang chuyển biến xấu đi, không lẽ cháu muốn từbỏ mạng sống như vậy sao??
Nghe ông bác sĩ nói, lòng nó chợt lắng xuống. Ông ta nói đúng, nó từ bỏ cuộcsống của mình quá dễ dàng. Nhưng nó thấy do sự tồn tại của nó mà mang nhiều taihọa cho người khác, thà chết đi, nó có thể gặp ba mẹ và chị nó nữa, như vậy sẽtốt hơn. Nhìn ông bác sĩ bằng ánh mắt kiên quyết, nó nói
-Đây là bệnh của cháu, cháu không muốn ai biết về căn bệnh của mình vậy nênbệnh viện phải giữ bí mật cho bệnh nhân. Vả lại……… cháu không có người thân
-Nhưng cậu nhóc……
-Cậu ta chỉ là bạn thôi, không phải người nhà của cháu đâu- Nó ngắt lời bác sĩ,rồi chợt quay qua hắn- Bác sĩ…. anh ta bị gì vậy? Tại sao bây giờ vẫn chưa tỉnh
-Cậu nhóc đó vì mất máu quá nhiều nên bây giờ vẫn còn hôn mê, nhưng cháu đừnglo, ta đã tiếp máu hiện tại thì cậu nhóc chỉ đang ngủ thôi… Chắc khoảng nửa giờnữa sẽ tỉnh. Bây giờ thì ta phải đi kiểm tra các bệnh nhân khác. Cháu nhớ làphải ăn uống đầy đủ để phục sức đấy- dặn dò nó xong, ông bác sĩ quay ra ngoài,khẽ lắc đầu.
Chap 64: Thật sự thì trong tim nó có ai???
Khẽ quay qua nhìn hắn, cứ tưởng giàu sang, có tất cả là hạnh phúc nhưng ngờ đâuhắn lại phải chịu nhiều nỗi đau đến vậy có lẽ là con người không ai được toànvẹn cả. Quân bước vào, trên tay cầm theo một hộp sữa.
Ngồi xuồng bên cạnh, Quân đưa hộp sữa cho nó. Mặt Quân có nét gì đó hơi bối rối,một chút do dự rồi Quân hỏi nó
-Nếu… Nhi với Phong chỉ là đóng kịch. Vậy…… Nhi có yêu cậu ta không???
Quân dứt câu đầu óc nó có chút gì nó hỗn độn, nó không biết là nó có yêu hắnkhông nữa. Liệu cảm giác mình đau khi thấy người đó đau hay mình vui khi thấyngười đó vui như vậy có phải là yêu không?? Nó cũng không biết. Nó chưa xácđịnh được điều đó
-Nhi không biết nữa……..
Nghe nó trả lời như vậy, Quân có chút gì đó hụt hẫng, Quân hiểu nó, nếu nókhông yêu thì sẽ nói thẳng là không yêu, đằng này nó lại nói là không biết,liệu nó đã yêu hắn hay chưa. Quân nghĩ tỉ lệ Nhi thuộc về mình sẽ không nhiều,nhưng cũng phải thử thôi. Thà nói ra mà bị từ chối còn hơn im lặng để rồi hốitiếc
-Sau khi xuất viện….. Nhi đi với Quân đến một nơi được không??
-Ừ, được- nó gật đầu không ngần ngại, vì nó tin tưởng Quân, dù sao thì Quâncũng cứu nó, nó còn nợ Quân nhiều thứ lắm, chợt nhớ ra điều gì đó. Nó hỏi-Quân….. có phải là Quân……. cho người theo dõi Nhi không vậy????
-Ơ…. chuyện này….- Quân chợt ấp úng làm nó cảm thấy khó chịu, không lẽ người đólà Quân thật sao???
-Quân nói đi chứ!!- Giọng nó hơi gắt nhưng Quân vẫn cứ chấn chừ không nói
Cánh cửa phòng bật mở, Hoàng Yến cùng Long, Duy, Mi, Lam bước vào. Mi, Lam đềulo cho nó khi nó vắng mặt, nhưng hai đứa đâu nghĩ là nó bị bắt cóc. Hay tin nóbị bắt cóc thì đứa nào cũng sửng sốt cả, bây giờ thì thấy nó nằm trong viện,Lam lại bù lu bù loa lên chạy tới ôm chặt lấy nó mà trách
-Con nhỏ ngốc này. Mày có võ làm gì mà để cho người ta bắt vậy hả?? Đúng là….hic…. mày có biết tao lo cho mày lắm không???
-Tao xin lỗi….. chỉ tại tao không tin lời của tụi bây nên mới bị như vậy…… taoxin lỗi………
-Hử……. hic……. Không nghe….. hic…… chuyện gì???- Chợt Lam ngớ ra khi không hiểucâu nói nửa chửng của nó
Nó chỉ cười rồi nói “không có gì”, nghĩ lại thì con bé Nguyệt Mỹ cũng mù quángvì yêu thôi chứ thật ra con bé đâu có xấu. Nhưng nó nghĩ rằng bỏ qua con béthôi không có nghĩa là lại làm bạn với con bé
Chợt hắn cử động, đầu hắn đau nhức. Không hiểu sao lại có một cảm giác lạ, tronglúc hôn mê, hắn nghe được điều gì đó hôn mê, bệnh tim, từ bỏ, người thân………..mọi thứ như một mạnh ghép bị xáo trộn, hắn không thể nhớ rõ được chuyện gì đãxảy ra.
Thấy hắn cử động, lòng nó mừng đến lạ, nó nhảy qua chỗ hắn, quên mất cái tayđang chuyền trước làm cây kim bị giật ra một phát đau điếng. Thấy cảnh đó Quânbuồn lắm, nó mừng đến vậy, chứng tỏ trong lòng nó đã có hắn rồi. Nhưng, Quânvẫn phải thử. Quân sẽ không bỏ cuộc, nó vẫn chưa biết được nó yêu ai, như vậythì Quân vẫn còn cơ hội.
Tay nó nhói vì cây kim chuyền bị rút ra bất chợt, từ lúc tỉnh dậy tới giờ nócòn không biết là mình đang chuyền nước nếu nó biết thì đã giật phăng cây kimtừ lâu rồi (vì nó sợ chích thuốc mà, mà lí do nó sợ chích thuốc thì mọingườicũng biết rồi đấy. Lỡ như để cây kim trong đó lại gãy nữa thì khốn)
Mọi người chỉ biết lắc đầu vì sự vô ý vô tứ của nó, chạy đến bên cạnh hắn, nóhỏi lia lịa
-Nè, anh tỉnh rồi hả? Biết tôi là anh không? Biết anh bị gì không? Biết tại saoanh nằm đây không?? Nè, anh có bị mất trí nhớ không vậy? Sao tôi hỏi mà khôngtrả lời
-Nhức đầu quá, đồ đầu heo này, cô hỏi liên tục như vậy thì làm sao mà tôi trảlời được
-Ờ hén, anh còn nhớ tôi là đầu heo hả? Ờ, vậy chắc không bị mất trí nhớ- rồi nólại cười tít mắt chẳng để ý rằng mình vừa bị hắn xỏ
Thế là nó lại ngồi cười cười nói nói với hắn, có một điều thay đổi lớn ở hắn mànó không để tâm tới đó là hắn chỉ cười và nói với mình nó thôi, với đứa con gáinhư nó thôi.
Buổi chiều ông bác sĩ lại bước vào, trên tay cầm theo hai sấp hồ sơ, một cái củanó và một cái của hắn rồi ông bác sĩ lại phán
-Cô bé này có thể ra viện được rồi, nhưng cần ăn uống điều độ để hồi phục sứckhỏe. Còn cậu nhóc thì cần phải ở lại thêm một hai ngày để chúng tôi theo dõixem não có bị chấn thương sau khi may 7 mũi không thôi
-May 7 mũi á????- nó hét lên như vừa nghe một chuyện kinh thiêng động địa rồiquay qua hắn, mặt nhăn nhó- Anh đúng là trâu bò đầu thai mà, người đâu mà lìthấy gớm
-Vậy chắc cô ngoan lắm hay sao mà nói tôi lì????
-Tất nhiên, tôi là cháu ngoan Bác Hồ được chính tay Bác kí nhận đàng hoàng
Nghe nó nói chợt hắn cười một cái, rồi mặt lại trờ về sắc thái ban đầu, hắnquay qua ông bác sĩ
-Không cần theo dõi!! Tôi không sao
Nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, nó đấm vào bụng hắn một phát
-Muốn chết hay sao mà không theo dõi
-Không thích!!
-Này, nếu anh không theo dõi……. Tôi quyết định rồi…… tôi sẽ…… sẽ….. trở về vớiba mẹ tôi. Phải rồi!! Tôi sẽ trở về ở với ba mẹ. Tôi cứ mặc kệ anh đấy
-Cô dám!!!
-Tôi dám, thì sao? Anh làm gì được tôi!! Anh thích thì cứ phá nhà tôi đi. Pháhết cái khu đó luôn, cho người ta kéo nhau đến cái công ty đá quý của anh rồiđốt cho hả dạ……… Tôi về dọn đồ đây
-Ừ thì theo dõi
Nó cười tươi rói, nãy giờ giả vờ thế thôi chứ nó sợ muốn đổ mồ hôi hột. Lỡ nhưhắn cho người phá sập cái khu đó thật thì chưa chắc có ai làm gì được cái tậpđoàn lớn mạnh của nhà hắn. Nhảy ngay đến chỗ của hắn, nó hí hửng
-Có thế chứ!!
-Ơ…..- chợt ông bác sĩ lên tiếng, mặt hơi ngạc nhiên- Cô bé, cháu chưa chuyềnhết nước, sao lại dám rút ra cơ chứ
-Gắn lại đi bác sĩ!!- hắn nở nụ cười gian xảo nhìn nó rồi quay qua nói với ôngbác sĩ. Hắn biết là nó sợ kim chích mà, vậy mà còn nỡ lòng nào kêu ông bác sĩchơi ác như vậy.
Nghe hắn nói, mặt nó chợt xanh lét. Gì chứ!!! Nếu như nó đang ngất thì tiêm thếnào cũng được, nhưng nếu nó đang tỉnh thì cho dù có 100 người cũng đừng hòngđụng cây kim đó vào người nó. Nó có võ để làm gì!! Phải sử dụng chứ…… Quay lạinhìn hắn với gương mặt tràn đầy sát khí
-Anh im ngay, không tôi đập đầu thêm mấy phát chết ngay tại chỗ đấy, tin khônghả????- Rồi quay phắt qua ông bác sĩ, mặt thay đổi 180 độ, hiền ơi là hiền, tộiơi là tội- bác sĩ à? Cháu khỏe rồi, không cần truyền nước nữa đâu bác sĩ….Truyền nữa là cháu dư nước đó…. Mà dư nước là không tốt đâu……….
-Cơ thể 80% là nước, thiếu nước không được. Dư nước càng tốt!!- hắn lại nhảyvào họng nó cắt ngang làm cho nó tức ói máu. Định nhào tới bóp cổ hắn cho hả dạ
Ông bác sĩ nhìn hai đứa cứ chí chóe với nhau khẽ cười rồi lắc đầu “đúng làthanh niên”
-Không sao, không chuyền nữa cũng được. Cháu nhớ giữ sức khỏe nhé, ta lại cóbệnh nhân khác rồi
-Dạ!! Cảm ơn bác sĩ, gì chứ ăn thì bác sĩ khỏi nhắc. Hè hè
Rồi nó quay qua hắn banh mắt lè lưỡi chọc tức vì mình đã chiến thắng. Hắn chỉbiết khẽ cười vì sự ngu ngơ của nó
-Chúng ta về thôi Nhi!!- Quân đi tới níu tay nó
Ờ phải ha, được xuất viện rồi, phải ăn cho thỏa thích chứ. Mấy hôm rồi có đượcăn gì đâu, nhớ hương thơm của mấy món ăn quá, phải đi thôi. Nó gật đầu cái rụp,định sải bước đi thì chợt hắn nắm lấy tay còn lại của nó. Giọng nhỏ xíu
-Đừng đi, tôi không muốn ở đây một mình!!
-Ơ………
Chap 65: Quân thích Nhi
Nó không biết nên làm gì cứ quay qua quay lại. Hai gương mặt đều nhìn nó vớiánh mắt tràn đầy hy vọng và cóm ột cái gì đó mà nó không thể bỏ đi. Nó bối rối,tự dưng hai người này lại như vậy. Nó không biết nên làm gì.
Phải rồi, nó đã hứa với Quân là khi xuất viện sẽ cùng Quân đi đến một nơi. Đãhứa thì phải giữ lời. Rút tay mình ra khỏi tay Quân rồi nó lại quay qua hắn.Quân cảm thấy thất vọng tràn trề, quay lưng bước đi.
-Bây giờ tôi sẽ đi với Quân, nhưng tôi hứa sẽ quay lại sớm được không. Vậynhé!!
Có chút gì đó hơi nhói trong lòng nhưng hắn không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầumột cái. Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với hắn một cách nhỏnhẹ như vậy.
Vừa quay ra thì nó chẳng thấy Quân đâu, hỏi Mi, Lam thì hai con nhỏ ngây thơtrả lời là “Không biết nữa, tao thấy Quân về rồi”. Nó vội chạy theo Quân, bệnhviện gì mà lớn ơi là lớn, làm nó tìm được đường ra cũng muốn bở hơi tai, cuốicùng cũng ra được. May quá!! Quân chỉ vừa ngồi vào trong xe thôi.
Chạy đến chặn ngay cửa xe, nó thở không ra hơi. Quân ngạc nhiên khi nhìn thấynó, nhìn nó mới xuất viện mà lại chạy như vậy Quân lại thấy hơi nhói, vội đi rađỡ nó vào trong xe
-Quân… đi đâu… vậy. Sao….. không chờ…… Nhi mà….. bỏ đi trước….- cố hết sức vừathở vừa nói (để hết mệt rồi nói, có ai giành đâu!!)
-Quân cứ tưởng….. Nhi không muốn đi- Quân nói có chút gì đó buồn buồn
Chợt nó cười tươi rói nhìn Quân, ánh mắt có nét gì đó đang vui, hơi thở đềulại, nó nói với giọng hớn hở
-Nhi đã hứa với Quân rồi mà, mà Nhi đã hứa thì sẽ làm, Nhi hứa xuất viện sẽ đivới Quân. Vậy bây giờ….. Quân định chở Nhi đi đâu??
-Đi rồi biết!!
Vậy đấy, lại cái câu muôn thuở cứ “Đi rồi biết” làm cho nó tò mò. Ngồi lênchiếc xe bóng loáng, Quân lên ga rồi phóng đi. Đương nhiên là Quân phải làm lấpđầy cái bụng của nó trước, nếu không thì nó vẫn sẽ đi nhưng với gương mặt khôngkhác khỉ là mấy.
Dừng lại trước một nhà hàng sushi lớn, nơi đây các món ăn đều là do đầu bếpngười Nhật làm. Vì vậy tất nhiên là hương vị của nó rất ngon. Quân kêu ra mộtloạt món nào là mực nhồi, bánh há cảo chiên, cơm bò xào….. và tất nhiên làkhông thể thiếu món sushi.
Vào đây mọi thứ đều theo phong cách Nhật Bản, cách ngồi dưới sàn trên một miếngđệm lót cũng theo phong cách Nhật Bản. Nó gét cách ngồi này, không hiểu sao họlại có thể ngồi như vậy được khi mà máu không thể chuyển động làm cho chân nhứcmỏi và tê cứng, vậy nên nó ngồi bệt xuống luôn.
Quân khẽ cười, không hiểu tại sao bản thân lại có thể thích người con gái nhưvậy. Chắc có lẽ đó là điều làm cho Quân thích ở nó chăng.
Nó ăn mà cười tít mắt, cái tính xấu vẫn không bỏ, được ăn là thích, huống hồ 1,2 ngày rồi nó có được ăn miếng nào đâu. Quân không ăn, chỉ ngồi nhìn nó, nhìnnó ăn là Quân cũng thấy no rồi.
Sau khi nó “phá” hết một khoảng lớn trong cái thể tín dụng của Quân mà không hềhay biết. Quân lại đưa nó đến một nơi. Đoạn đường khá xa, trên đường đi mà nóchán nản, cứ luôn miệng hỏi “Sắp tới chưa Quân?” và cứ nhận lại một câu là “Sắprồi!!”. Nhưng “cái sắp” của Quân không biết nghĩa là sao mà nó chán đến độ ngủluôn.
Quân chỉ khẽ cười nhìn nó, ước chi nó cứ như vậy, cứ ngủ bên cạnh Quân, mộtgiấc ngủ yên bình nhưng hạnh phúc, cả hai đều hạnh phúc. Sau đoạn đường dàiđằng đẵng, cuối cùng cũng đến nơi.
Nhìn nó ngủ Quân không nỡ kêu nhưng không lẽ tới đây để cho nó ngủ như vậysao?? Khẽ lay vai nó, Quân nói thật nhẹ nhàng
-Tới nơi rồi, Nhi mau dậy đi
Vươn vai một cái, nó ngáp một hơi dài (xấu quá!!), mắt mũi còn lờ đờ, bướcxuống xe. Nó hỏi như một kẻ ngớ ngẩn
-Đây là đâu???
-Biển!!
Quân cười rồi kéo tay nó chạy ra biển, bây giờ cũng là chập chiều rồi biển vắnglặng và không đông người lắm. Có thể nghe được từng đợt sóng nhỏ vỡ vào bờ rìrào. Cảm giác thật tĩnh lặng. Tới cạnh một phiến đá, Quân ngồi xuống, lòng cóchút gì đó khó nói.
Nó thấy Quân có vẻ gì đó lạ lắm. Hôm nay Quân ít nói và trầm tư hơn mọi ngày,nhưng nó vẫn im lặng, nó vẫn nhìn ra ngoài khơi xa chờ Quân lên tiếng.
-Nhi có nhớ khi bé, chúng ta thường vui đừa với nhau không!!- Quân vừa nói vừacười hạnh phúc khi nhớ về kí ức thuở bé tốt đẹp
Nó cũng nhớ, nhớ rõ lắm, nó cũng rất hạnh phúc khi nghĩ tới kí ức nhỏ bé đó.Một nụ cười thật bình yên hiện lên trên khóe môi. Nó quay qua nhìn Quân
-Nhớ chứ, Nhi còn nhớ rất rõ ngày bé chúng ta thường vui đùa cùng nhau, chơi đủthứ trò, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhi còn nhớ rõ tại Quân mà Nhibị ngã trầy chân nữa!!
-Gì chứ?? Nhi tự ngã mà, bây giờ vẫn còn đỗ lỗi cho Quân sao???
-Hứ!! Tại Quân đuổi theo Nhi nên Nhi mới ngã thôi, chứ có phải là Nhi tự ngãđâu!!
Nó vênh mặt lên, làm như vẻ mình là người đúng. Quân chỉ khẽ cười rồi bỗng quayphắt qua nhìn nó.
-Nhi biết không!! Quân sẽ…… không nhịn nữa đâu. Nhi tự ngã mà!!!- vừa nói Quânvừa lấy chân hất nước vào người nó
Tất nhiên là nó không thể nhịn được và hất nước lại Quân. Thế là Quân lại bỏchạy, như lúc nhỏ, hai đứa lại đuổi bắt nhau và những tiếng cười vui vẻ sảngkhoái. Chạy cho đến khi cả hai mệt đờ người ra và nằm bẹp trên cát thở hỗn hễn
Chợt Quân nhìn lên trời, hai tay đưa lên miệng bắc thành cái loa. Quân hét thậtto
-NHI ƠIIIIIIIIIII!!!!!
-Quân sao vậy? Tự dưng hét làm Nhi giật cả mình
Không để tâm tới câu nói trách móc của nó, Quân tiếp tục nói hết nỗi lòng củamình ra
-QUÂN THÍCH NHI!!!! THÍCH TỪ LÂU LẮM RỒI!!!!
-Ơ…..- nghe Quân nói, nó chợt đỏ mặt, ngồi bật dậy
Nó không biết phải nên nói gì nữa, bởi thật tâm, một điều trong tận đáy lòngnó, nó không biết Quân chiếm vị trì như thế nào? Cũng như đối với hắn, nó khôngxác định được. Nhưng tự hỏi lòng mình rằng, nếu như nó từ chối, liệu nó vớiQuân có thể tiếp tục là bạn như trước không??
Thấy nó ngồi dậy, Quân cũng ngồi dậy theo, thoáng chút buồn khi thấy hành độngcủa nó. Nhưng đã nói ra nỗi lòng của mình, Quân cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nó ngồi lại gần Quân, nói một chuyện khác như lảng tránh.
-Quân nè, nếu như Nhi…… không còn trên đời nữa, thì Quân có buồn không??
Không khí bỗng dưng lắng xuống, mặt Quân hơi biến sắc, có chút lo lắng bởi câunói lấp lửng của nó, Quân hỏi ngược lại
-Tại sao Nhi lại nói như vậy? Không lẽ, Nhi sắp…….
Chợt nó quay qua Quân cười tươi rói
-Hehe, giỡn với Quân chút thôi, Nhi thì làm sao mà chết được, ta là bất tử mà
Mặc dù ngoài miệng thì cười rất tươi, nhưng trong lòng nó đang đau lắm, nếu nóchết thì Quân sẽ đau, đau hơn cả nó. Bởi người ta thường nói “Người ở lại sẽđau hơn người đi mà”
Không gian lặng im, Quân không nói gì, nó cũng không nói gì. Ngồi nhìn hoànghôn dần buông xuống rất đẹp nhưng sao lòng nó buồn quá. Chợt nó nhớ tới hắn, nóđã hứa là sẽ trở về với hắn. Thôi chết rồi, phải về thôi!!Nó đứng lên và kéotheo Quân
-Cũng đã trễ rồi, chúng ta về thôi!!
Quân gật đầu rồi ra xe, vì đoạn đường xa nên về tới nơi cũng đã gần khuya. Nómua một ít đồ ăn cho hắn, rồi kêu Quân đưa đến bệnh viện. Đóng cửa xe lại, nóquay qua nhìn Quân, như đã suy nghĩ rất lâu, nó nói
-Về chuyện lúc chiều….. Quân cho Nhi thời gian suy nghĩ nhé…… một tuần thôi!!Vậy nhé
-Không sao, Nhi muốn bao lâu cũng được, Quân có thể chờ mà!!
-Ừ, vậy thôi, Quân về đi nhé, lái xe cẩn thận, Nhi vào trong đây
Quân khẽ gật đầu rồi phóng xe đi, nó quay người đi đến chỗ hắn. “Hic, khôngbiết để hắn chờ lâu như vậy, hắn có giận không nhỉ”
** Các bạn đang đọc truyện " Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Tranh " tại wWw.TaoGames.Wap.Sh
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^! **
=> Đọc nhiều hơn tại : Truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Tranh Full