Truyện : Nàng Phóng Viên Siêu Quậy
- Post by : TaoGames
Đúng. Người đó chính là hắn. Hắn đã đi theo nó từ lúc nó rời khỏi quán bar. Chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại theo nó nữa. Cứ như một phản xạ tự nhiên vậy.
- Tôi nhắc lại lần nữa_ nó kìm sự tức giận_ Tại sao anh lại theo tôi?
Hắn giờ mới ổn định lại tinh thần.
- Tôi... Chỉ đi dạo thôi mà_ hắn kiếm đại một cái cớ mà theo nó là không phù hợp chút nào.
- Anh định lừa ai?_ nó hạ giọng_ Tôi đâu ngu để tin cái lý do vớ vẩn đấy?
- Cô tin hay không thì tuỳ!_ hắn không nói lại nó, đành cố cãi cứng.
- Hừ!_ nó lườm hắn thật sắc_ Anh đi về đi! Đừng theo tôi nữa! Biết chưa?
Nói rồi nó xoay người bỏ đi. Hắn cũng theo hướng ngược lại để đi về...
Nhưng...
.
.
.
- Sao anh vẫn chưa đi về?_ nó nhíu mày khó chịu, lạnh lùng nhìn hắn.
- Đâu tại tôi_ hắn nhún vai, đều giọng nói_ Tôi đi dạo hướng khác, ai ngờ đường đi nó vòng tròn nên gặp nhau thôi!
Thực ra đâu phải vậy. Con đường này hắn không thông thuộc nữa thì tất cả những người xung quanh đây toàn người mù đường hết mất (=.=) Chỉ vì cái gì đó đang làm hắn phải bận tâm nên giả vờ vậy thôi...
- Nếu anh có chuyện gì thì nói đi mau lên! Tôi không rảnh để tiếp mấy người như anh lâu đâu!_ nóng máu quá, nó xổ ra một tràng.
- Tôi..._ hắn ngập ngừng, nhưng chất giọng vẫn luôn không thay đổi, lạnh là vậy.
- Nhanh lên!
- ...
.
.
.
Vượt quá sức chịu đựng, nó hằn giọng:
- Không có chuyện gì thì tôi đi về! Chào!
Nó liếc đôi mắt băng giá về hướng hắn... Rồi bỏ đi... Khiến người nào đó cảm thấy như bị kim đâm vào tim mình.
Nó đi được vài bước thì có tiếng nói phát ra rất nhỏ đằng sau.
- Xin... Xin lỗi cô, Hân Hân_ hắn gượng giọng mãi mới được mấy từ này, nhưng lại làm nó chết đứng.
Cái gì???
Xin lỗi?
Ai cơ???
- Anh vừa nói gì?_ nó dường như không tin vào tai mình nữa.
- Tôi không nhắc lại lần hai_ hắn trở về như thường ngày.
- Nhưng tại sao phải xin lỗi tôi? Anh có làm gì đâu?_ nó nói, thực chất là đang mỉa hắn đúng hơn.
- Lý do gì cô biết, sao tôi phải nhắc lại chứ?_ hắn hơi khó hiểu đôi chút, nhưng rồi cũng đành hạ giọng_ Ừm, vì tôi đã không tìm hiểu kĩ mọi việc mà đã đổ oan cho cô. Cho nên...
- Thôi đi không cần nói nữa_ đôi mắt nó cụp xuống_ Tôi hiểu rồi!
- Ừ_ giọng hắn trầm thấp, khẽ gật.
- Nhưng... Về cái vòng cổ đó... Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người đã làm hỏng đâu!
Rồi quay người, nó bước đi rất nhanh. Hắn vẫn còn đứng ở đó chưa phản ứng gì. Tới lúc định thần trở lại thì nó đã biến mất khỏi đôi mắt hắn rồi. Hắn khẽ thở dài...
- Chiếc vòng đó... Quan trọng vậy sao?
~
Tại cổng nhà nó.
Nó đứng trước cửa nhà rồi mà tâm trạng không hề ổn định lại chút nào. Bước chân qua cổng, đập vào mắt nó là hình ảnh cô nàng Windy hai tay chống nạnh, mặt gườm gườm sát khí (^^)
- Mi đi đâu suốt tới giờ hả???_ Windy gần như gào lên, theo nó là trông rất ngộ.
Khẽ cười nhẹ, lấy lại được trạng thái vui vẻ, nó chọc chọc vô cái mặt đang phồng ra hết cỡ ra của Windy:
- Dạo tí thôi mà! Có cần phải làm quá thế không?
- Mi đùa ta hả? Dạo gì mà mất gần hai tiếng đồng hồ thế?
- Kĩ tính quá bà cụ non_ nó lấy tay ép hai bên má dễ thương của Windy cốt làm cô hết giận_ Thôi nha ta đi ngủ để mai đi học!
- Mi viết báo xong chưa? Chủ đề gì ta coi với!_ Windy theo bên nó hóng hớt.
Nó gật đầu.
- Xong rồi! Chủ đề học đường!
- Ủa_ Windy thắc mắc_ Chủ đề tháng sau mà?
- Thay đổi rồi. Tháng sau về kinh doanh.
- À ra vậy!
- Thôi đi ngủ đi cô nương_ nó đẩy Windy về phòng_ Sáng mai có báo ta cho xem!
- Ừa. Oáp_ Windy ngáp dài_ G9.
- Ừa. Ngủ ngon.
Nó về phòng. Hoàn thành xong nốt các công việc mà mình chưa làm hết. Gửi email bài báo tới công ti, nó cứ thầm nghĩ coi ngày mai sẽ như thế nào... Trường này sẽ có gì vui vào ngày mai không nhỉ? Thử chờ đợi xem...
~
"Niềm vui không thể không dừng lại... Chỉ chưa biết điểm đích nó tới đâu...
Nỗi buồn không thể không biến mất... Chỉ tuỳ người đó mạnh mẽ tới nhường nào.